Trần Tử Huyên làm việc cho một công ty truyền thông quảng cáo.
Công ty mới nổi này có quy mô không lớn.
Ngoài việc quảng cáo truyền thống, lập kế hoạch quảng cáo sản phẩm mới, mô hình lớn nhất của công ty hiện nay là bồi dưỡng các streamers.
Do đó, nhân viên công ty được chia thành hai bộ phận, một bộ phận là hơn 30 người làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hai là hàng trăm nhân viên đã ký hợp đồng streamer.
"Có phải là các streamers mà giới trẻ bây giờ rất mê coi họ nói về game online hay không?" Trần Tử Huyên dựa vào sự kiên trì của cô để tìm được một công việc trong một công ty chính quy, người nhà họ Nguyễn âm thầm thở phào thay cô.
Bảy ngày liên tiếp trước đó, cô đi phỏng vấn, mỗi lần về nhà đều phát cáu thật khiến mọi người lo lắng, nhưng cũng may, cuối cùng cô cũng tìm được việc làm.
Nhưng ông cụ Nguyễn có một số ý kiến về công việc mới của cô: "Công việc này không nghiêm túc."
Trong mắt ngời già, game online không phải là thứ tốt.
"Ông ơi, stream game không tệ như ông nghĩ đâu.
Chơi game nhưng không đắm chìm vào đó thì không sao đâu ông, hơn nữa không phải ai cũng có thể chơi game giỏi đâu ông.
Giờ thể thao điện tử có thể tham gia thi đấu xuyên quốc gia rồi đó ông." Trần Tử Huyên sáng sớm đã dậy, đến bên bàn ăn, ăn sáng cùng ông cụ, lại kiên nhẫn giải thích cho công cụ những điều mới mẻ.
"Hơn nữa công ty đó là một công ty truyền thông quảng cáo, không làm chuyên về stream game đâu ạ.
Nội dung của chương trình phát sóng trực tiếp hình như là đang quảng cáo sản phẩm." Trần Tử Huyên cũng không hiểu điều này.
"Nghe nói đa phần đều tìm đến tận nơi xuất xứ, trái cây núi rừng và các loại rượu vang của nước ngoài, các loại đặc sản,...!quay trực tiếp để quảng bá sản phẩm, ở một số nơi còn gọi là phát trực tiếp ẩm thực, quay video trực tiếp bữa ăn cho người khác coi.
Ông cụ Nguyễn cau mày: "Để người khác xem trực tiếp bữa ăn?"
"Ai lại nhàm chán đi nhìn người khác ăn chứ...!Thật là, vừa ăn vừa lủng lẳng điện thoại di động còn ra thể thống gì nữa!" Ông cụ không hiểu sở thích của giới trẻ hiện đại, suốt ngày chơi mấy trò quậy phá gần như không có hiệu quả.
"Ông ơi, đó là sở thích của người ta mà.” Trần Tử Huyên suy nghĩ một hồi: "Hôm qua cháu thấy một cô gái người Nhật ăn một thùng thịt kho, toàn là thịt thôi, thật không biết dạ dày của cô ấy là gì." Trần Tử Huyên tôn trọng cô gái đó như một hảo hán.
Để tăng lượng tương tác cho kì mới, những streamer thực sự rất liều mạng.
Không cần biết streamer là gì, ông cụ Nguyễn vẫn chửi: "Không phải việc đàng hoàng, lãng phí thời gian!”
Nhà họ Nguyễn của ông không hài lòng với những sự lộn xộn của bên ngoài.
Quay đầu lại, ông nói với cô: "Ngày nào bữa tối cũng không đàng hoàng ăn cơm, nửa đêm lại vào bếp làm bữa tối.
Sau này không được phép không có quy tắc như vậy."
Trần Tử Huyên mở miệng muốn phản bác rằng đó là đứa cháu không hiếu thuận của ông thích nấu ăn vào lúc ca đêm, cô vô tội mà.
Ông cụ Nguyễn tuy cổ hủ nhưng lại là một con cọp giấy.
"Cô chủ, đây là trường thọ mà ông cụ đặc biệt dặn làm cho cô đấy.” Dì Phương mỉm cười bưng một tô mì trường thọ lớn, nhanh chóng đưa đũa và thìa cho Trần Tử Huyên: "Ngày đầu tiên đi làm, lấy chút may mắn, mọi việc thuận lợi, còn có trứng gà đỏ nữa."
Lại không phải là sinh nhật của cô, vậy mà lại thực sự cho cô ăn mì trường thọ và trứng gà.
Ông cụ Nguyễn ho hai tiếng, rồi đưa cho cô một bao lì xì lớn, trầm giọng nói: "Ở bên ngoài làm việc, đừng làm ông mất mặt."
Không ngờ, ra ngoài đi làm còn được nhận một bao lì xì lớn.
Trần Tử Huyên có một loại cảm giác hạnh phúc khi được người lớn chiều chuộng, nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn ông nội."
Ông cụ phớt lờ cô, khịt mũi rồi tiếp tục dùng thìa ăn cháo.
Khi mì trường thọ được Trần Tử Huyên ăn được một nửa, Nguyễn Chi Vũ mới tập thể dục xong ở bể bơi trong nhà bên Nguyên Viên đi đến, anh thẳng tắp mà bước đến chỗ Trần Tử Huyên, cảm thấy rằng dù hôm qua Nguyễn Chi Vũ có một thế nào, anh vẫn luôn có tinh thần đầy đủ, khí chất bất phàm.
Điều này chắc liên quan đến thói quen sống của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ có thói quen tập thể dục buổi sáng, và ông cụ Nguyễn cũng quen dậy sớm đi dạo trong biệt thự to lớn này, hoặc ông sẽ đến sân gôn thu nhỏ ở Nguyên Viên chơi vài gậy.
Ngay cả Trần Tử Huyên từ khi sống chung với họ cũng dần trở nên hoà hợp với cuộc sống tự giác như vậy, mỗi ngày cô đều rất năng động và tràn đầy năng lượng so với những người trẻ thức đêm ôm điện thoại di động, cô thích thái độ sống bình thản, thực tế của nhà họ Nguyễn hơn.
Nghĩ đến điều này, Trần Tử Huyên cũng thôi tranh giành với ông cụ thời gian để chăm sóc cặp song sinh, Nguyễn Chi Vũ xuất chúng như vậy, tất cả đều là công lao của ông cụ tự mình nuôi nấng anh.
"Ông ơi, buổi sáng ăn nhiều rau và sữa chút đi.” Đột nhiên cô mỉm cười hài lòng, đẩy một đĩa salad và sữa trên bàn cho ông cụ: "Ông ơi, ông phải sống lâu trăm, tương lai của cháu cố ông phụ thuộc vào ông hết đó."
Cặp song sinh của cô mà được ông cụ Nguyễn dạy dỗ sau này chắc hẳn sẽ là những nhân tài tốt đẹp.
Ông cụ Nguyễn không khỏi tức giận nhìn cô chằm chằm: "Bây giờ nghĩ đến có thể ra ngoài chơi rồi, phủi tay không lo cho hai đứa nhỏ nữa hả?"
"Ông ơi, cháu ra ngoài làm kiếm tiền, không phải đi chơi." Trần Tử Huyên nói lại, Nguyễn Chi Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cô: "Nếu đi làm không thuận lợi thì về nhà đi." Anh nhắc nhở cô.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn chồng nhà mình, thật chán nản.
Còn ông cụ Nguyễn thì nhướng cặp mày già nua, thái độ này mà còn nói là mình đi làm không phải đi chơi hả.
Không chỉ nhà họ Nguyễn, mà ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng cảm thấy như vậy, bởi vì thị trường kinh tế ngày càng không rõ ràng, việc làm tốt rất khó kiếm, điều này có nghĩa là những người mới vào làm có thể bị một số người cũ