Sau khi trở về thành phố A, Trần Tử Huyên và những người khác phải trở lại công ty trước.
Công việc ở Nhật diễn ra rất suôn sẻ.
Các đồng nghiệp trong công ty chúc mừng họ đã hoàn thành dự án, Phùng Dung Dung và An Ninh được quản lý khen ngợi.
Quản lý quyết định tối tổ chức một bữa tiệc cho cả công ty cùng chúc mừng.
Ngay cả những nhân viên cũ lúc đầu không xem trọng Trần Tử Huyên cũng nở một nụ cười thân thiện với Trần Tử Huyên, suy cho cùng, sự phát triển của công ty là điều tốt đối với mọi người mà.
“Tôi nghe nói rằng IP&G rất hài lòng.
Trần Tử Huyên, cô vừa vào công ty mà đã hoàn thành được một đơn hàng lớn như vậy, cô thực sự là mèo may mắn của công ty chúng ta mà.
Hôm qua, giám đốc bộ phận của họ đã nói rằng lần này đã hoàn thành rất tốt, các dự án sau họ sẽ ưu tiên cho chúng ta, hay thật!”
Trần Tử Huyên nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Công việc livestream của Trần Tử Huyên đã được công nhận, Chu Tiểu Duy rất vui cho cô, nhưng Tiểu Duy phát hiện cô không tập trung: “Đi công tác mệt quá sao? Hôm nay cậu không cần phải làm việc, về nhà ngủ bù đi.”
“Không dám quay về.” Trần Tử Huyên nhìn bạn mình và lộ vẻ cáu kỉnh.
Chu Tiểu Duy có chút kinh ngạc: “Cái gì?”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên căng thẳng, cô không đi vào chi tiết, nhất thời cũng không thể nói rõ ràng, cô không muốn nghĩ sai cho Nguyễn Chi Nghiên, nhưng lúc đó cô ta có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng khi Nguyễn Chi Nghiên gọi cô là chị dâu, cảm giác cô ta rất ỷ lại cô, không có khả năng tấn công cô được.
“Mình đã gặp phải một chuyện kỳ lạ ở Nhật Bản.”
Trần Tử Huyên đã sắp xếp một số thứ cô mang về từ Nhật Bản lần này, cô không mua bất kỳ đồ lưu niệm nào, ngoại trừ con mèo may mắn mua ở Nhật Bản và đồng xu cổ trong túi của cô.
Vừa nói, cô vừa lấy đồng xu ra: “Đồng xu này vẫn luôn theo mình.”
Chu Tiểu Duy tưởng cô nói đùa, cầm đồng tiền này nhìn thẳng hồi lâu: “Cái này giống như sưu tập tiền cổ.”
“Có người đã tấn công mình bằng kim tiêm, mà đồng xu này tình cờ nằm trong túi áo khoác của mình.” Trần Tử Huyên trầm ngâm nói, lại nhìn Tiểu Duy, ngay cả bản thân cô cũng không tin.
“Cậu có cảm thấy có khả năng không?” Chu Tiểu Duy nghe cô nói chuyện rất bí ẩn, liền tò mò cầm lấy đồng xu xem kỹ.
“Đồng xu này có từ lâu lắm rồi.
Cũng không biết nó là kim loại gì.
Hoa văn giống như một biểu tượng tượng trưng cho quyền lực của một gia đình lớn.
Nó có những vết sờn và vết đất rõ ràng ở các cạnh.
Có lẽ nó được chôn xuống đất từ rất lâu rồi.
Sau đó đã được khai quật cùng với những món đồ cổ khác.”
Khi còn học đại học, Chu Tiểu Duy rất quan tâm đến lịch sử thế giới, đặc biệt là lịch sử cổ đại, khi ở trong thư viện, cô ấy đã đọc rất nhiều tài liệu khảo cổ học thú vị, trong đó có rất nhiều tài liệu về hình dạng của các kim khí cổ đại.
Tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy hoa văn nào như hoa văn của đồng xu này.
Chu Tiểu Duy trả lại đồng xu cho cô và hỏi cô với một số nghi ngờ: “Trần Tử Huyên, cậu lấy đồng xu này ở đâu vậy?” Cô ấy nhớ rằng Trần Tử Huyên không hề quan tâm đến đồ cổ và di vật văn hóa, thậm chí cô còn nói những thứ này là do người chết đụng vào, cô hơi ngại.
Trần Tử Huyên nhìn xuống nó và lẩm bẩm: “Mình không biết nó đến từ đâu nữa.”
“Trần Tử Huyên.” Bé Heo đột nhiên chạy tới và hét lên hối thúc: “Mau vào phòng tiếp khách hàng đi.
Đại diện khách hàng của IP&G tới rồi, quản lý yêu cầu cô đến đó ngay bây giờ.”
Chu Tiểu Duy nói đùa: “Mới vừa xuống máy bay đã hoàn thành một đơn đặt hàng, IP&G lại cử người đến nhanh như vậy, quả nhiên có quan hệ có khác.”
Trần Tử Huyên không lại nói với cô ấy chuyện về đồng xu cũ nữa, cô thu lại đồng tiền cũ không rõ nguồn gốc, rồi vội vã đến phòng tiếp khách.
“Cô thực sự là một con mèo may mắn cho công ty của họ đấy.” Người đại diện khách hàng của IP&G chính là Lucy.
Trần Tử Huyên không có cảm xúc gì với sự trêu chọc của cô ta: “Có chuyện gì vậy?”
Lucy chủ động đến gần cô, tay phải cô ta giơ lên lắc lắc ba văn kiện trên tay, trực tiếp giải thích ý định của cô ta:”Mang tới cho công ty của cô một dự án lớnLần này là Nam Phi Diamond Show.”
“Trần Tử Huyên, thì ra hai người quen nhau à?” Quản lý luôn muốn lấy lòng Lucy, nhưng người đại diện của IP&G này hoàn toàn phớt lờ anh ta khiến anh ta lo lắng.
“Nam Phi Diamond Show, tôi nghe nói sắp có đấu thầu rộng rãi đấy.” Quản lý cười nịnh nọt, xem qua tài liệu hợp đồng, mạnh mẽ bảo đảm với Lucy: “Không ngờ dự án lớn như vậy lại cho chúng tôi trực tiếp đảm nhiệm.
Cảm ơn IP&G đã tin tưởng công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình.”
Lucy quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người quản lý, ánh mắt này dường như là chê anh ta phiền phức vậy.
Nụ cười của quản lý đông cứng lại, bị liếc một cái đã im miệng, thật mất mặt, nhưng ở nơi làm việc, không thể đắc tội khách hàng được.
Quản lý ngượng ngùng cười cười: “Trần Tử Huyên, hãy chiêu đãi khách hàng thật tốt nha, tôi có việc phải đi làm đây.” Anh ta thức thời mà bỏ đi.
Mặc dù Trần Tử Huyên không biết rõ về Lucy lắm, nhưng lấy tính cách thẳng thắn này có lẽ cô ta không thích giao du với mọi người.
Họ không giao tiếp nhiều, cũng không có nhiều tình bạn giúp đỡ lẫn nhau gì đó, nhìn chung Trần Tử Huyên cảm thấy người phụ nữ Lucy này có đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, làm việc gì cũng đơn giản và gọn gàng.
“Vai trái cô bị thương rồi.” Lucy đột nhiên nhìn cô và nói.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên lập tức trở nên cảnh giác, người phụ nữ này nhạy bén thật.
Cô vô thức nhún vai trái, hơi