Cho nên Nguyễn Chi Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu thua trước.
Sáu giờ chiều, khi gần hết giờ làm việc, Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy cùng một nhóm phụ nữ vừa cười nói vừa bàn tán về một chút chuyện vụn vặt của công ty khách hàng.
Gái mập còn đề nghị mọi người đi ăn lẩu vào tối nay, vốn dĩ là chờ các chị em trả lời lại, nhưng vừa bước ra đến cửa công ty thì nhận ra các chị em rất ăn ý với nhau mà cùng im lặng.
"Sao nào, cô muốn đi ăn lẩu không, chỉ cần nói với tôi một tiếng, đúng lúc tôi là hội viên, có thể giảm giá đấy?” Gái mập khá là chậm chạp, cô ta đẩy An Ninh ở bên người ra, nhưng An Ninh lại dùng ánh mắt bảo cô ta nhìn về phía cửa.
Gái mập quay đầu nhìn một cái, sau đó lập tức ngậm miệng lại.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở cửa bên trái của công ty, dáng người anh tuấn, anh mặc bộ vest đen xám, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía các cô.
Bởi vì hình tượng và khí chất của anh quá nổi bật nên ngay cả khi anh cho người lái xe rời đi, thì vẫn có nhiều người đi đường tò mò nhìn theo, khoảnh khắc Trần Tử Huyên nhìn thấy anh, cô có một cảm xúc rất phức tạp.
Thật giống như gặp phải khắc tinh, không biết tại sao cô lại chột dạ mà muốn bỏ chạy.
Gần đây cô với anh đang chiến tranh lạnh với nhau, theo lý mà nói khi đang trong cuộc chiến tranh, hai bên giao chiến không được qua lại với nhau, vậy anh tới đây làm gì? Ý của anh là sao? Đây là chủ động tấn công à, kẻ địch mạnh, ta thì yếu, nhất thời Trần Tử Huyên không có chủ ý gì hết.
Khi Trần Tử Huyên đang miên man suy nghĩ thì Nguyễn Chi Vũ đã đi về phía cô Không thể né tránh.
Chu Tiểu Duy và An Ninh cũng có chút căng thẳng, sau lại nghe thấy Trần Tử Huyên nói trước: “Anh đi ngang qua đây à?” Các cô chỉ biết vuốt trán, còn tưởng rằng Trần Tử Huyên nói cái gì, ai ngờ lại tìm cái cớ dở hơi như vậy chứ, đây không phải là rõ ràng tới để bắt người sao.
“Không phải.” Nguyễn Chi Vũ đứng cách cô ba bốn mét, giọng điệu trầm thấp, nói thẳng: “Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.”
Trần Tử Huyên sững sờ, không hiểu gì, Nguyễn Chi Vũ nhìn liếc qua đám người Chu Tiểu Duy đang có vẻ mặt quái dị, các cô còn đang ngại ngùng vì bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thì anh đã đưa tay ra kéo Trần Tử Huyên đi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
“Em còn chưa chào bạn của mình mà, a, làm sao mà em có thể cứ thế mà rời đi chứ…” Chờ đến khi Trần Tử Huyên phản ứng lại thì cô đã bị kéo ra ngoài, cách đấy hơn trăm mét rồi.
Cũng không biết hôm nay Nguyễn Chi Vũ có tâm tư gì mà không mở xe trực tiếp đưa người đi, mà là sánh bước cùng cô đi giữa đám đông, giống như những người bình thường đang tản bộ sau khi tan việc vậy.
Chiếc túi xách màu đỏ hồng mà Trần Tử Huyên đeo ở một bên vai bị Nguyễn Chi Vũ cầm lấy một cách rất tự nhiên.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được hai bóng người thân mật dựa sát vào nhau, trai tài gái sắc khiến người khác kinh ngạc.
Chu Tiểu Duy và An Ninh đứng đờ tại chỗ, nhìn dáng người hai bọn họ càng lúc càng xa, trong lòng vô cùng xúc động.
"Nếu như cho tôi một người chồng tốt như vậy, thì tôi nguyện ý ăn cỏ cả đời này.” Gái mập trực tiếp nghiến răng nghiến lợi, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Ngay cả người mà từ trước đến giờ luôn bình lặng như nước như An Ninh cũng bị kích thích: "Chúng ta đi ăn lẩu đi, tôi muốn ăn thử lẩu cay một lần.”
Cuộc sống có lẽ sẽ có thể có thêm nhiều thử nghiệm mới, tình yêu không chỉ có mỗi tiếng gào thét tuyệt vọng hay cãi vã, mà còn có thể có hạnh phúc đùm bọc lẫn nhau.
Chu Tiểu Duy cũng cảm thán một câu: “So với Trần Tử Huyên, tôi cảm thấy mình rất hỗn loạn.” Mỗi khi ở nhà cô ấy xảy ra vấn đề gì thì đều là cô ấy nhận sai trước, Bùi Hạo Nhiên xấu xa kia còn chờ cô ấy nói câu xin lỗi nữa chứ.
Mấy người phụ nữ này biến nỗi buồn và sự tức giận của họ thành cơn thèm ăn, họ quyết định sống chết với dạ dày của mình vào tối nay.
Mà ở chỗ Trần Tử Huyên, thật ra thì cũng không lãng mạn như những gì các cô đã ảo tưởng.
Trong lòng cô vẫn còn có vướng bận, có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Chi Vũ vậy, chẳng lẽ lần trước gây gổ cô đã trách mắng anh quá đáng lắm sao.
“Tại sao lại ra ngoài đi dạo vậy, không phải là anh không thích đi trên đường có nhiều người sao?” Cô liếc xéo người đàn ông bên cạnh, Trần Tử Huyên đang ngấm ngầm suy đoán xem anh có muốn nhân cơ hội này mà dạy dỗ mình vì không biết quy củ không.
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói gì nhiều, anh dẫn cô vào một phòng ăn tư nhân trong nhà hàng.
Rõ ràng là Nguyễn Chi Vũ đã có hẹn trước, người quản lý thấy anh đi vào, mặt mũi lập tức trở nên vui vẻ, tiến lên đón tiếp: “Hôm nay anh Nguyễn đưa bà xã đến nhà hàng của chúng tôi dùng bữa, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.” Trần Tử Huyên được nhân viên phục vụ lịch sự dẫn đi rửa tay, rửa mặt và trang điểm.
Cô đi dạo trong nhà hàng này một vòng, không gian trang trí thật trang nhã, phong cách tối giản của Nhật Bản, khi cô cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy âm thanh róc rách của nước chảy qua ống tre, âm thanh thanh thúy giúp cho tâm trạng cô nhẹ nhõm, thoải mái.
“Tại sao lại không có vị khách nào khác vậy?” Trần Tử Huyên nhận ra là không có một vị khách nào đang dùng bữa ở nhà hàng này.
Cô nhân viên phục vụ đi cùng ở phía sau lưng cười dịu dàng: “Sếp Nguyễn đã bao hết toàn bộ, mong rằng cô cảm thấy thích.”
Ánh đèn mờ ảo, mọi vật trang trí đều tinh tế và trang nhã, một nghệ sĩ violon nước ngoài cất lên tiếng nhạc du dương, cho dù không có cái gọi là bữa tối dưới ánh nến như người khác, nhưng bầu không khí này vẫn thực sự rất lãng mạn.
Trần Tử Huyên ngồi đối diện với Nguyễn Chi Vũ, người quản lý tận tay bưng lên mâm thức ăn cho bọn họ.
Các món ăn đều gọi theo sở thích của Trần Tử Huyên, người đầu bếp còn tự mình ra trao đổi với bọn họ một lúc, hỏi xem bọn họ có thích những món ăn này hay không.
Trần Tử Huyên cúi đầu nhìn trứng cá muối, gan ngỗng ở trên bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Chi Vũ một cái: “Rất ngon.”
Nguyễn Chi Vũ nhướng mày nhìn cô, còn đầu bếp nhận được câu trả lời như vậy, bối rối không biết rằng món ăn này có thật sự ngon hay không, hay chỉ là trả lời qua loa lấy lệ, nhưng cũng không dám quấy rầy khách đang dùng bữa nên chỉ lễ phép mỉm cười, gật đầu rồi lui xuống.
Bữa tối lãng mạn này của hai người diễn ra rất bình thường và quy củ, bọn họ không nói chuyện, chỉ an tĩnh thưởng thức từng món ăn một.
Người quản lý đứng ở bên cạnh bọn họ nháy mắt ra hiệu với người phục vụ, anh ta luôn cảm thấy không khí bữa tối này quá bình thường, không biết rằng bọn họ có cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của nhà hàng hay không.
Người quản lý đứng ở bên cạnh bọn họ nháy mắt ra hiệu với người phục vụ, anh ta luôn cảm thấy không khí bữa tối này quá bình thường, không biết rằng bọn họ có cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của nhà hàng hay không.
Cuối cùng là món tráng miệng, vẫn là món ăn được làm bằng những nguyên liệu cao cấp nhất.
Trần Tử Huyên ăn hai muỗng, ngọt nhưng không béo và ngậy, đối với người sành ăn thì đây chính là món kích thích vị giác hàng đầu, nhưng đối với người từ trước đến giờ không có hứng thú gì với ăn uống như cô thì nó cũng không có gì quá đặc biệt.
Nguyễn Chi Vũ cố ý nhìn cô một cái, dường như cảm thấy hiệu quả của bữa ăn này không như anh mong muốn.
Hai người nhìn nhau, Trần Tử Huyên nảy sinh ra một ý tưởng, cô cầm lấy chiếc thìa bạc tuyệt đẹp xới cái bánh ngọt, xới đến thấy đáy, cô cau mày thất vọng: “Tại sao anh không chôn nhẫn kim cương vào đây?”
“Nhẫn kim cương?” Nguyễn Chi Vũ không hiểu gì.
Trần Tử Huyên thở dài: “Em còn tưởng rằng bên trong bánh ngọt sẽ được chôn một chiếc nhẫn kim cương chứ.”
Chôn một chiếc nhẫn kim cương ở trong bánh ngọt sao?
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, nghiêm túc nói: “…Bỏ một chiếc nhẫn kim cương vào bánh ngọt