Mọi việc giống như chưa từng xảy ra vậy, ngoại trừ việc Trần Tử Huyên gần đây trở nên rất yên tĩnh.
Nếu nói thẳng ra thì, ở nhà họ Nguyễn bây giờ, Trần Tử Huyên nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, ngay cả Tiểu Thanh, người hầu thân cận nhất với cô, cô cũng không muốn để ý tới.
“Nếu như ông nội cảm thấy tôi không xứng làm mẹ của hai đứa bé thì ông ta tự đi mà tìm một người mẹ mới cho hai đứa nó đi.”
Trần Tử Huyên bị chặn bên ngoài phòng của hai đứa nhỏ, mấy người bảo mẫu ngăn cô lại không cho cô vào trong, khiến Trần Tử Huyên rất tức giận.
Người bảo mẫu già đứng về phía ông cụ Nguyễn, mà người này, tuổi cũng đã lớn nên hay ỷ già lên mặt, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, bà ta không thích những chuyện trong nhà giàu ly hôn hay đổi con dâu gì đó.
Vậy nên người phụ nữ như Trần Tử Huyên chắc chắn khiến bà ta khinh thường, trong lòng bà ta luôn nghĩ Trần Tử Huyên là loại không phải người khéo ăn khéo nói, không biết nhìn trước ngó sau, gả vào nhà giàu như thế này cũng trở thành tốt thí của người ta, về cơ bản sẽ chẳng ai thật sự để tâm đến cô cả.
“Đây là chuyện ông chủ yêu cầu, xin cô đừng làm khó người hầu như chúng tôi.” Bà bảo mẫu già ngoài miệng nghe như vô cùng cung kính, lễ phép nhưng trong con mắt đục ngầu của bà ta lại ánh lên vẻ khiêu khích.
“Được, được lắm, tôi làm sao dám làm khó dễ cho mấy người cơ chứ!” Trần Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Chẳng phải chính đám người hầu này mới hôm nay thôi còn vì cô nói mấy lời khó nghe rồi xông vào nên thì lập tức chạy đi kể lề, thêm mắm thêm muối sao?
“Tôi thông báo trước cho mấy người biết luôn, cuối tuần này, tôi nhất định sẽ dẫn hai đứa con của tôi trốn khỏi đây, mấy người cứ liệu hồn mà trông coi cho kỹ vào, bằng không đợi tới khi tôi mang hai đứa trẻ rời đi thì lại không biết ăn nói thế nào với ông già kia.” Trần Tử Huyên phẫn nộ, hung hăng vứt lại một câu: “Các người cứ đợi đấy cho tôi!” Rồi quay lưng rời đi.
Mặc dù Trần Tử Huyên cũng được tính là được nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp từ bé, lại thêm việc sống cùng Nguyễn Chi Vũ hai năm nữa nên trong vô tri vô giác mà tính tình trở nên tùy hứng, khí chất trên người cũng theo đó mà có lực uy hiếp.
Cô hung dữ nói ra lời đó cũng đủ khiến đám người hầu giật nảy mình, khi cô quay đi rồi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bà bảo mẫu già mắng: “Sao phải sợ cô ta chứ, loại phụ nữ như cô ta ngồi cái ghế mợ chủ kia chẳng được bao lâu đâu.” Bà ta gặp rất nhiều bà chủ này phu nhân kia, ai nấy đều là kẻ không thiếu tiền, nhưng bà ta chưa từng gặp có ai phô trương, tùy tiện như Trần Tử Huyên cả.
Trong công ty, Chu Tiểu Duy đột nhiên nổi hứng muốn trốn làm: “Trần Tử Huyên, cậu có thể cùng mình đến phòng siêu âm một chuyến được không?” Gần đây cuộc sống của Trần Tử Huyên ở nhà họ Nguyễn rất phiền chán, cô ngẩng đầu nhìn người bạn lâu năm của mình không trả lời mà hỏi lại: "Bùi Hạo Nhiên không chịu đi cùng cậu à?”
Chu Tiểu Duy cúi đầu, xấu hổ đáp: “Không phải thế, là do mình còn chưa dám nói với anh ấy.”
“Kẻ nhát gan này!” Trần Tử Huyên phẫn nộ, đập bàn đứng phắt dậy quát lên.
Cô bỗng nhiên quát lên khiến đồng nghiệp không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía các cô, không ít ánh nhìn đầy thương cảm nhìn Chu Tiểu Duy.
Mấy ngày nay, Trần Tử Huyên bị khó ở, mặt lúc nào cũng cau cau có có khiến cho mọi người không dám đến gần, mà lúc này Chu Tiểu Duy lại không may đứng mũi chịu sào.
Các đồng nghiệp thực ra cũng không biết chuyện có chuyện gì, cũng chỉ biết lúc này Trần Tử Huyên nóng nảy vô cùng, áp suất xung quanh người cô bỗng hạ thấp tới âm độ, lạnh lẽo vô cùng, chỉ vậy cũng đủ hiểu tâm trạng của cô xấu tới mức nào.
Trần Tử Huyên không nói thêm mà trực tiếp dắt tay Chu Tiểu Duy rời khỏi công ty, vẻ mặt không hài lòng mà nhìn Chu Tiểu Duy chằm chằm: “Sao cậu cứ kéo dài như vậy, Tiểu Duy, cậu như thế thật nhát cáy đấy.”
Chu Tiểu Duy ấp úng, nhỏ giọng nói: “Vì mình lo lắng, nếu mình thật sự mang thai thì sao, mang thai lúc này sẽ khiến nhà họ Bùi cảm thấy quá đột ngột.
Mà nếu không có thai thì chẳng phải bị hụt một phen sao?”
“Cậu cứ suốt ngày lo người này nghĩ cho người kia, sao cậu không lo cho chính mình chứ, trong bụng cậu còn có một sinh mạng nữa đấy!” Mấy ngày nay Trần Tử Huyên vô cùng nóng nảy, cô nói nhanh như gió, cũng hơi lớn tiếng, có vẻ như là đang giận chó đánh mèo.
“Chúng ta không thể lúc nào cũng nhường nhường nhịn nhịn người khác, cũng có những chuyện chúng ta không thể nhường nhịn được, phải học cách phản kháng, cậu không thấy những người kia thật quá đáng à, tại sao cứ phải nhẫn nhịn chứ, mình nhìn cậu như vậy cảm thấy rất không đành lòng!” Trần Tử Huyên tức giận bày tỏ, cô nói cho Chu Tiểu Duy cũng như đang nói cho chính mình nghe.
Mấy ngày nay ở nhà họ Nguyễn cô thực sự phải nhẫn nhịn sự tức giận của mình rất nhiều, cô bây giờ như quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thế nổ tung, tổn thương người khác.
“Bây giờ mình lập tức đưa cậu tới bệnh viện làm xét nghiệm luôn!” Trần Tử Huyên lập tức gọi một chiếc taxi để tránh việc Chu Tiểu Duy cuối cùng lại do dự không chịu quyết.
Trước thái độ quyết liệt của Trần Tử Huyên, Chu Tiểu Duy chỉ ngoan ngoãn im lặng đi theo.
Cô ấy cũng hiểu mình như vậy thật quá nhu nhược, trong lòng cô cũng chỉ biết thở dài.
Mấy ngày nay cô ấy đã do dự, đắn đo mãi nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đối diện một mình, nên hôm nay cô ấy mới đến tìm Trần Tử Huyên để cô đi tới bệnh viện cùng cô ấy, khi được ở cạnh Trần Tử Huyên lòng cô ấy cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Trần Tử Huyên làm việc lúc nào cũng rất nhanh nhẹn, hai người hoàn thành thủ tục đăng ký, xếp hàng tới gặp bác sĩ phụ khoa, rồi rất nhanh đã có kết quả siêu âm.
“Mang thai 4 tuần rồi.”
"Thời kỳ đầu cần bổ sung vitamin B11, cùng một ít dinh dưỡng...!Ba tháng đầu thai nhi không ổn định, cho nên càng phải chú ý, không nên ăn một số đồ ăn không thể ăn, chú ý làm việc và nghỉ ngơi, đừng thức khuya, đừng khuân vác vật nặng…”
Trong khi kê toa danh mục thuốc dinh dưỡng, bác sĩ nói về một số lưu ý cho các bà mẹ mới làm quen trong thời kỳ mang thai.
Trần Tử Huyên nghe được những lời khuyên bảo này, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên rất nhiều cảm xúc, trước kia cô mang thai cũng đều nghe những lời này cả ngày, thời gian trôi nhanh, hai đứa con trai song sinh cũng sắp tròn một tuổi rồi.
Còn Chu Tiểu Duy thì hoàn toàn chết lặng.
Khi Tiểu Chu nghe bác sĩ nói có thai bốn tuần, cô ấy không thể nghe những biện pháp mà bác sĩ nói phía sau, cô ấy đưa tay vuốt ve phần bụng, đầu óc trống trơn, kích động không dám tin.
“Choáng váng hả?” Trần Tử Huyên cười lắc lắc nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Chu Tiểu Duy, bác sĩ phụ khoa cũng cười nói: “Rất nhiều bà mẹ lần đầu tiên phát hiện có thai cũng như thế, nhất thời không phản ứng kịp… Lần sau cô cùng chồng đi tái khám định kỳ, bệnh viện có một số chương trình học tập cho các ông bố bà mẹ đấy…”
“Trước đây Nguyễn Chi Vũ rất không tự nguyện, nhưng anh ấy cũng muốn cùng tớ đi lên lớp.”