Sau khi Trần Tử Huyên cúp điện thoại của dì út, cô ngồi trên giường, tâm trạng có hơi bất ổn, cứ thỉnh thoảng là lại nhìn về hướng cửa phòng ngủ rộng rãi được chiếu sáng rực rỡ.
1h sáng, Nguyễn Chi Vũ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi.
Thông thường, khi đến giờ đi ngủ, cô liền tự giác lên giường nằm, không có thói quen chờ đợi anh.
Tối nay, Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, cảm thấy trong lòng có hơi rối rắm: “Muộn như vậy rồi, còn làm gì trong phòng làm việc nữa?"
Cô mặc một cái váy ngủ tơ lụa dài màu xanh lam, mái tóc đen dài buông xõa, bước ra từ phòng ngủ, đi qua hành lang gỗ, trong đêm tĩnh lặng, bước chân của cô nghe có vẻ hơi đột ngột, những người giúp việc đang làm việc nghe thấy tiếng động thì lục tục ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Thưa mợ chủ.”
“Suyt.” Trần Tử Huyên lập tức ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Nguyễn Chi Vũ đang ở trong phòng làm việc không?” Người giúp việc đứng trước phòng làm việc gật đầu với cô.
Trần Tử Huyên do dự một lúc, nhìn vào cửa của phòng làm việc, nhưng không nói gì thêm nữa.
Người giúp việc không biết cô đang suy nghĩ sâu xa điều gì, cẩn thận hỏi: "Thưa mợ chủ, có chuyện gì cần tôi báo lại không?”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên khó xử, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết tại sao nửa đêm không ngủ được lại chạy đến phòng làm việc tìm anh làm gì.
Nói chung cũng không thể nói rằng mình đột nhiên muốn gặp anh: “Tôi… tôi sẽ tự mình đi vào.” Trần Tử Huyên hơi cao giọng để che đi sự xấu hổ của mình.
“Vâng ạ.” Người giúp việc lập tức lùi lại.
Trần Tử Huyên tự mình mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người giúp việc, trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ, đại khái thì cũng ở chung với Nguyễn Chi Vũ lâu rồi, cô cũng không cố ý muốn hù dọa người giúp việc.
“Có chuyện gì vậy?” Ngay khi cô vừa mở cửa phòng làm việc, Nguyễn Chi Vũ cũng lên tiếng Trần Tử Huyên, vị khách không mời mà đến này lập tức sững người, cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ, không ngờ Nguyễn Chi Vũ lại phản ứng nhanh như vậy, làm sao anh lại biết đó là cô.
Nguyễn Chi Vũ nhìn gương mặt trắng nõn đang giật mình của cô, thấy đôi mắt trong veo của cô, rõ ràng không phải là đang ngủ mà tỉnh lại.
Sau đó, thuận mắt nhìn xuống xương quai xanh của cô, ngực áo rộng mở, cảnh xuân ẩn hiện.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Nguyễn Chi Vũ dời tầm mắt khỏi ngực cô, giọng anh hơi khàn khàn, hỏi cô.
Trần Tử Huyên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng rực vừa rồi của anh, cô bị anh hỏi đến mức cảm thấy câu nệ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại anh: “Anh làm gì ở phòng làm việc mà muộn vậy?” Thực ra ý của cô vốn là muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút.
Là một người vợ, quan tâm chồng mình thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhưng Trần Tử Huyên lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời quan tâm như thế.
Lúc này, Nguyễn Chi Vũ đang nghĩ về việc cô thản nhiên mặc đồ ngủ đi lang thang vào buổi tối, trên hành lang vừa rồi toàn là người giúp việc nữ đang trực, chắc là có đàn ông.
Thật ra anh không chú ý đến “sự quan tâm khéo léo” vừa rồi của Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên nhìn anh đột nhiên im lặng cau mày như vậy, cô lại cảm thấy anh cố tình tránh né và che giấu chuyện gì đó.
“Lúc nãy em nói gì?” Phải mất một lúc, Nguyễn Chi Vũ mới nhận ra rằng mình vừa thất thần.
Từ xấu hổ và câu nệ lúc ban đầu, Trần Tử Huyên trở nên cáu giận, tìm đại một cái cớ qua loa lấy lệ: ‘Dì út em vừa gọi cho em, nói rằng ngày mốt là sinh nhật ba em, em muốn mang hai đứa nhỏ về nhà họ Trần.” Giọng điệu cứng rắn của cô rõ ràng có chút tức giận.
Nguyễn Chi Vũ nghe xong, nhướng mày, thật sự không hiểu tại sao cảm xúc của phụ nữ lại có thể thay đổi nhanh như vậy.
“Em muốn mang con về nhà họ Trần à.” Anh lặp lại lời cô nói.
Anh còn chưa nói xong, giọng điệu của Trần Tử Huyên đã kiên quyết hơn, cô ngắt lời và nhấn mạnh: “Em không quan tâm ông nội có đồng ý hay không.
Dù sao thì em cũng phải đưa con về nhà họ Trần một chuyến, em đã đồng ý với họ rồi.” Ông cụ Nguyễn giấu cháu cưng của mình như giấu vàng, ngày thường, người làm mẹ như Trần Tử Huyên đây, muốn thấy mặt con còn khó chứ đừng nói gì đến chuyện mang con ra khỏi cửa.
Nguyễn Chi Vũ đương nhiên biết rõ tính xấu của ông mình.
“Tìm một cái thùng giấy, lén mang con ra ngoài.” Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh trả lời cô, lén đem con ra ngoài, đây là cái ý tưởng kinh khủng gì vậy?
Trần Tử Huyên nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, anh như vậy là coi như đồng ý rồi.
“Anh nói xem, chúng ta rõ ràng là cha mẹ ruột sinh ra hai đứa nhỏ, giờ muốn mang con ra ngoài mà như ăn trộm vậy.” Trần Tử Huyên lập tức than thở oán trách, rồi lẩm bẩm một mình: “Ngày mai em sẽ đi tuyên bố chủ quyền với ông nội.”
Nghe cô than thở, Nguyễn Chi Vũ cười nhẹ, đứng dậy, tắt máy tính xách tay trên bàn, đóng những tài liệu cần duyệt lại, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Vừa làm vừa nói với cô: “…Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này với ông nội.” Tính khí của ông, Nguyễn Chi Vũ là người hiểu rõ nhất, anh thu dọn bút máy trên bàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, Nguyễn Chi Vũ nói rất nhẹ nhàng: “Tiền trảm hậu tấu.” Đây là cách tốt nhất để đối phó với ông nội.
Trần Tử Huyên thầm mắng trong lòng, đây là phong cách của Nguyễn Chi Vũ.
Tiền trảm hậu tấu, cho nên ông cụ Nguyễn có bản lĩnh cỡ nào cũng không đối phó nổi với Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc, Trần Tử Huyên nhìn thấy anh đang quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, một trước một sau, ăn ý bước ra khỏi phòng làm việc, cả hai thong thả đi dọc hành lang.
Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ chính là một lão cổ hũ, nói chuyện gọn gàng dứt khoát.
Gần đây hình như anh đã học cái tính hài hước của Lê Hướng Bắc, thường thì phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được.
“Nguyễn Chi Vũ, bình thường anh có sở thích gì không?” Cô nghĩ đến cái gì thì trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.
Nguyễn Chi Vũ đang đi phía trước thì đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, tự hỏi vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nguyễn Chi Vũ đối với rất nhiều chuyện đều không hề lăn tăn, nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Không có.”
“Tại sao lại không có? Không phải anh rất thích đến câu lạc bộ chơi quyền anh à?” Trần Tử Huyên thật ra đã bắt đầu thấy hứng thú, sau đó sốt sắng nắm lấy cánh tay anh: “Lần trước anh còn nói muốn đưa em đến trường đua ngựa, dạy em cưỡi ngựa nữa cơ mà.”
Nguyễn Chi Vũ không nói gì, cả hai tiếp tục thong thả đi về phòng ngủ.
“Lê Hướng Bắc nói rằng từ nhỏ anh ấy đã bị anh đánh đến sưng cả lên.
Anh ấy nói anh bơi lội rất lợi hại, chơi bóng rổ cũng rất khá… Anh có giống những người đàn ông khác không, ví dụ như sưu tầm đồng hồ hay gì đấy?” Trần Tử Huyên tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Trước kia, em có một người bạn cùng bàn, rất kỳ lạ, cực kỳ thích sưu tầm đá.
Cuối tuần được nghỉ còn kéo em đi ra ngoại ô, đi lên núi để nhặt đá.”
Nguyễn Chi Vũ im lặng lắng nghe, anh rất hiếm khi ngắt lời cô.
“Bạn cùng bàn của em là nam à?” Thỉnh thoảng, Nguyễn Chi Vũ cũng hỏi lại