“Cô và tên con riêng của nhà họ Nguyễn có quan hệ gì?”
Cô ba nhìn cô, nghiêm giọng chất vấn cô.
Trần Tử Huyên bị hỏi liền ngây người ra.
Cô ba thấy cô không nói nữa, cho rằng cô đang chột dạ, giọng bà ta càng thêm tự tin: “Cô còn muốn giấu à, tôi sớm đã biết chuyện giữa hai người rồi.”
“Chuyện gì, tôi và Đường Duật?” Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt đầy khiêu khích của bà ta, nhất thời tức giận.
“Còn ai nhà họ Đường nữa, chính là người đã uỷ thác luật sư giúp cô thành lập quỹ, cậu ta đã đem hết tài sản dưới danh nghĩa của mình chuyển sang cho cô rồi, nếu cô không làm việc gì thì cậu ta sẽ cho cô nhiều tiền vậy sao!”
Cô ba tức tối nói, nói trực tiếp đơn giản chính là giận rồi, nhiều tài sản như thế, tại sao việc tốt như vậy lại xảy ra trên người cô, giọng nói ghen ghét dần trở nên bén nhọn hơn.
Trần Tử Huyên đại khái hiểu được rồi, chính là vụ lần trước Đường Duật uỷ thác luật sư xử lý tài sản cho cô.
“Trên đời này làm gì có bức tường nào chặn được gió.
Đặc biệt là xã hội thượng lưu, nhiều mối quan hệ được coi là bí mật cũng rất dễ bị người khác biết.”
Trần Tử Huyên trầm mặt, nói: “Liên quan gì tới cô?”
Cô ba tức giận nhìn cô.
Khi bà ta nghe ngóng được tin tức này, bà ta không dám tin, nhưng cũng vừa tức vừa hận, ghen tị chết rồi, khi không mà nhận được một khối tài sản lớn như vậy.
Trong phòng khách, ông cụ Nguyễn, Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Nghiên đều có mặt.
Vốn dĩ mọi người nên ngồi trên bàn ăn, ăn sáng, nhưng sáng sớm, cô ba đã ầm ĩ nói cho mọi người nghe, biết chuyện, mỗi người họ đều có một suy nghĩ khác nhau.
Ông cụ Nguyễn cau mày nhìn Trần Tử Huyên.
Chuyện riêng của người trẻ tuổi, ông cụ không thường can thiệp, Trần Tử Huyên có nhận tài sản của Đường Duật hay không là quyết định cá nhân của cô, nhưng số tiền này quá lớn rồi, dù là ông cụ Nguyễn thì trong lòng cũng không thoải mái.
Cháu dâu nhà họ Nguyễn nhận số tài sản lớn của người đàn ông khác cho, chuyện này hơi không hợp lý.
Nhưng, cho dù là người lớn thì cũng không có quyền kêu Trần Tử Huyên từ chối nhận số tài sản này.
“Ba, con biết con đi điều tra chuyện riêng của nó là con không đúng.” Cô ba đột nhiên hạ thấp giọng điệu, bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt nhìn về phía ông cụ: “Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì nó cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, yên lặng làm như thế, không biết trong lòng đang tính toán gì nữa.
Con cũng là nghĩ cho nó và nhà chúng ta thôi!”
Trần Tử Huyên đang tính phản bác, cô ba lại thêm một câu châm dầu vào lửa: “…Người ngoài sẽ cho rằng Chi Vũ nhà mình nuôi không nổi vợ mình.” Lại dám nói Nguyễn Chi Vũ nuôi không nổi vợ mình.
Trần Tử Huyên nhìn vài người trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất mắc cười.
Ông cụ Nguyễn đang trầm mặt suy nghĩ gì đó, gương mặt làm mưa làm gió của cô ba rất đắc ý, còn có Giang Hoa Nhân đang giữ vẻ đoan trang an tĩnh nhưng lại cụp mắt vui mừng nữa.
Cuối cùng Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, cô không muốn nói gì nữa.
Không khí tốt đẹp của sáng sớm đột nhiên như không tồn tại nữa.
Đối với việc Đường Duật chuyển tài sản qua cho Trần Tử Huyên, ngay từ đầu cô đã từ chối nhận rồi, nhưng luật sư được anh ta nhờ rất cố chấp, muốn nhanh hoàn thành việc này nên luôn gọi cô, thuyết phục cô kí tên.
Trần Tử Huyên gọi cho tên luật sư đó, giọng nói như muốn đánh người: “Tôi nói với ông rồi, tôi từ chối nhận, đừng làm nhiều việc như vậy, trả về đi.”
“Trả không được, anh Đường đã thu lại quyền rồi.” Luật sư khuyên bảo, một bộ dạng suy nghĩ tất cả vì cô: “Cô Tử Huyên à, bây giờ cô chỉ cần ký một cái tên thôi là mọi việc thỏa đáng rồi, thực ra cho dù cô không ký tên, thì nó cũng đã trở thành ngân sách ký gửi của cô rồi.”
“Sau khi số tài sản này chính thức chuyển thành tên cô, cô muốn chuyển cho ai cũng được.” Luật sư không quên nịnh hót: “Sau này cô có muốn chuyển nhượng gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi giúp cô giải quyết.”
“Tút”.
Điện thoại lập tức bị Trần Tử Huyên cúp không thương tiếc.
Những kẻ hám lợi đen lòng, vì tiền mà dốc hết sức lực, đúng là tức chết mà.
Lửa giận trong lòng khó tiêu, vậy nên cô gọi cho đồng bọn Chu Tiểu Duy của mình: “Dạo này mình kiềm chế lắm rồi, là ba cứ soi mói, cứ thích gây chuyện với mình.” Trần Tử Huyên cầm điện thoại phát giận nói.
Bình thường Chu Tiểu Duy vẫn là dáng vẻ bình thường, ôn hoà: “Bà cô ba đúng là tiêu chuẩn của tiểu nhân luôn nha, nhưng mà cậu không cần phiền lòng đâu, dù gì bà ta cũng đâu thể ở nhà họ Nguyễn cả đời được.”
“Cậu đừng nói nữa, nhìn dáng vẻ này của bà ta có vẻ tính ở lại lâu đó.” Trần Tử Huyên cứ nghĩ đến cô ba là cảm thấy phiền: “Tháng trước Nguyễn Chi Vũ tặng cho mình một căn nhà riêng biệt 200m2, dễ sắp xếp quản lí hơn nhà họ Nguyễn nhiều, mình đã chuẩn bị đem hai đứa nhỏ trốn qua đó rồi.”
Chu Tiểu Duy cười to.
Trần Tử Huyên chỉ nói vậy thôi, người nhà họ Nguyễn sao mà để cô mang hai đứa nhỏ ra ngoài riêng được chứ.
“Thân thể của Đường Duật bây giờ sao rồi?“ Chu Tiểu Duy không quên hỏi thăm nam thần.
Trần Tử Huyên hít một hơi: “Lần trước cậu ấy tự làm mình bị thương, mình bị dọa chết luôn.”
“Bây giờ có là ai cũng không quan tâm, mình tới cũng không thèm phản ứng lại nữa, chuyện tài sản nói với cậu ấy cứ như không khí, cậu ấy bây giờ như thần phật không hỏi sự đời, không dính bụi hồng trần rồi!” Người ta nói Đường Duật đem số tài sản lớn như vậy chuyển cho cô, chắc hẳn anh ta đang có mưu toan lợi ích to lớn, nhưng ai biết được Đường Duật không xem số tiền đó là gì cả, giống như đem một món ăn tặng cho người ta vậy, anh ta không có một chút lo lắng.
“Đợi hết tháng sau mình sẽ đến xem cậu ấy thế nào.” Sắc mặt Trần Tử Huyên nghiêm trọng, lẩm bẩm.
Cô nói thêm: “Đúng rồi, Tiểu Duy, mai là sinh nhật cha mình, mình tính đưa hai đứa nhỏ theo về nhà ngoại ở mấy ngày, hay là cậu cũng đến đi, thuận tiện đến thành phố C chơi.”
Giọng Chu Tiểu Duy có chút khó khăn: “Mình, mình không tiện rồi.”
Trần Tử Huyên đột nhiên hiểu được: “À, mình quên mất, cậu đang mang thai, không thể đi lung tung.”
Tiểu Chu có thai là chuyện vui, Trần Tử Huyên vui mừng thay cô ấy, nói đùa: “Bùi Hạo Nhiên chắc chắn cũng sẽ không cho cậu theo về nhà mình chơi đâu.”
Nhắc tới Bùi Hạo Nhiên, Chu Tiểu Duy ngầm thở dài.
“Tiểu Duy, cậu đã nói với anh ta cậu mang thai chưa?” Trần Tử Huyên hoài nghi cái tính nhút nhát của Tiểu Duy.
Cô ấy lập tức trả lời một câu: “Nói rồi, nói rồi!”
Trần Tử Huyên hỏi: “Vậy Bùi Hạo Nhiên cũng rất vui đúng không?”
Tiểu Duy tiếp tục cười đáp lại cô: “Ừ, rất vui.”
Trần Tử Huyên lại hỏi: “Người nhà họ Bùi có hưng phấn chờ mong không?”
“Đúng vậy, đều rất mong đợi.” Tiếng cười của Tiểu Duy dần dần hạ xuống, không muốn bàn nữa về cái đề tài này, lập tức tìm một cái cớ: “Trần Tử Huyên, nếu như không có chuyện gì, mình cúp đây, cháo đậu đỏ mình nấu trong bếp sắp khét rồi! Tạm biệt.”
Trần Tử Huyên muốn hỏi thêm nữa, nhưng điện thoại đã bị Chu Tiểu Duy cắt đứt.
Cảm giác có chút kỳ quái, Chu Tiểu Duy tuyệt đối không phải loại người tùy tiện ngắt điện thoại với người khác, cô ấy đều rất lễ phép, phải