Rachel đang chúc rượu với khách mời tham dự hội thao của Hội quán thì bất ngờ bị Kỷ Huân Nhiên kéo tay.
“Vân Hi không có đi bên cạnh em sao?”
“Không có.
Em đã bảo cô ấy cứ đi dạo tùy ý...” Rachel nhìn xung quanh một lượt sau đó gọi trợ lý đến.
“Em đi tìm Thượng Vân Hi với Wallace.”
Lúc Kỷ Huân Nhiên quay mặt qua đúng lúc chạm phải ánh mắt với Viên Cảnh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, nhìn đến kì dị.
Rachel không muốn buổi tiệc của mình xảy ra xung đột không đáng có liền kéo tay Kỷ Huân Nhiên qua một bên.
“Anh tìm Thượng Vân Hi trước đi.
Cô ấy quanh quẩn ở phòng triển lãm nghệ thuật cũng không biết chừng.”
“Em mời Viên Cảnh cùng đến, lại để Thượng Vân Hi xuất hiện cùng một chỗ?”
“Hắn đánh cảnh sát chạy đến đây tìm chỗ trốn...!Em cũng không tiện đuổi hắn.
Huống hồ ai lại đánh đuổi người lúc nguy khó.” Rachel khoanh tay trước ngực.
Kỷ Huân Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa liền cùng trợ lý riêng của mình rời khỏi sảnh tiệc.
Anh liên hệ với đội bảo an thì được biết Thượng Vân Hi đã hoảng loạn chạy ra ngoài trước đó.
Bấy giờ Viên Cảnh cũng tự tìm đến.
“Phó Chủ tịch Kỷ! Nói vài lời đi.”
Kỷ Huân Nhiên quay sang, gay gắt gặng hỏi: “Cậu đã gặp Thượng Vân Hi?”
“Tôi chỉ mới gọi tên cô ấy đã sợ hãi chạy đi.”
Kỷ Huân Nhiên lườm Viên Cảnh thì sải bước rời đi, chỉ là Viên Cảnh vẫn đuổi theo bước chân: “Tôi thất lễ với Kỷ phu nhân...!không biết phải nói gì hơn.
Nhưng tình hình của Viên thị vì tôi mà gây nên, anh nói đi phải làm sao chính bản thân tôi mới chịu trách nhiệm đây?”
Kỷ Huân Nhiên hơi chậm lại bước chân nhưng thái độ gay gắt với Viên Cảnh vẫn không thay đổi.
“Nếu đã là đàn ông vậy thì căng sức ra đối chọi với tôi vẫn hơn.
Về phương diện nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không bỏ qua cho cậu.”
Viên Cảnh chủ ý đứng lại không chọn lựa sóng theo bước chân của Kỷ Huân Nhiên nữa.
Anh nhìn theo bóng lưng của đối phương, ánh mắt âm trầm.
“Phó Chủ tịch Kỷ! Tôi xem trích xuất camera xác thực phu nhân đã rời khỏi Hội quán và rời đi bằng taxi.”
“Tiếc là tôi chưa giao điện thoại liên lạc cho cô ấy.”
Kỷ Huân Nhiên thì thầm càng giống tự trách hơn.
Anh lại nhìn đồng hồ.
Đêm nay phải đón tiếp phái đoàn Đại sứ quán đến từ Bắc Ireland.
Anh đã không còn nhiều thì giờ.
“Có lẽ cô ấy sẽ về nhà...!Chúng ta trở về tiếp tục giải quyết công việc.”
“Vâng.”
...
Thượng Vân Hi đi vào sở cảnh sát hỏi đến giấy tờ tùy thân của mình bị mất cướp.
Viên cảnh sát giúp cô hỏi thăm vụ việc, một lúc lâu thì đi đến tìm cô trả lời: “Luật sư của cô đang tiến hành thủ tục lấy lại chứng cứ.
Khi nào hoàn tất phía cảnh sát sẽ liên lạc với cô sau.
Không cần phải đến đây.”
Thượng Vân Hi ngỡ ngàng: “Luật sư của tôi?”
“Ngay chính cô cũng không biết hay sao?”
“A, có lẽ là chồng của tôi giúp tôi.”
Thượng Vân Hi đứng lên chào viên cảnh sát, đúng lúc muốn rời đi thì có một người không mặc đồng phục cảnh sát đi lại quan sát cô một lượt: “Là cô gái hôm nọ bị cướp gần Sênh Ký?”
“Vâng.
Tôi nhận ra anh.”
Hai người sóng đôi nhau dọc hành lang, Thượng Vân Hi cố ý kể về tình trạng của mình cho viên cảnh sát nghe qua, trong lòng không tránh khỏi lo âu.
“Sếp! Tôi có thể nhờ phía các anh tìm người nhà của tôi được hay không?”
“Tôi là Hạ Thanh.
Cứ gọi tôi anh Hạ đi.”
“Vâng.”
“Tôi nghĩ, chuyện này cô nên trực tiếp hỏi chồng mình vẫn hơn.”
“Mọi chuyện tôi chỉ nghe một phía từ anh ấy.
Trong lòng tôi thật sự có chỗ hoang mang.
Tôi vẫn muốn tìm người nhà của mình...”
Thượng Vân Hi siết lại hai tay với nhau, tâm trạng nôn nóng khẩn trương.
Không biết chừng Kỷ Huân Nhiên và Hoàng Phủ Luật giống nhau.
Họ muốn giam giữ cô trong cuộc sống mà họ an bày.
Hạ Thanh theo sự nhạy cảm của một cảnh sát nhìn thoáng qua liền phán đoán được chỗ không hợp lý từ biểu cảm và lời nói của Thượng Vân Hi.
Tuy nhiên anh không vội đưa ra quyết định, chỉ nhàn nhạt mỉm cười nói lời động viên.
“Tôi nghĩ cô nên trở về nhà trước.
Có khó khăn gì hãy liên lạc với tôi.”
Hạ Thanh lấy bút ghi lại số điện thoại của mình vào bàn tay nhỏ nhắn của