Vân Hi sớm đã quỳ gối tập vợt theo chỉ dẫn của anh ta, rất nhập tâm lắng nghe và làm theo.
Lúc ngước mặt lên thì thấy Nancy mặc sườn xám yểu điệu bước tới, thần thái đanh đá kiêu căng...!không khác nào phản diện.
Đạo diễn ra hiệu, lúc này mọi người bắt đầu vào vị trí.
“Màn 5 cảnh 106.
Action!”
Nancy bắt chéo chân, ngồi đó uống chung trà.
Thượng Vân Hi vẫn quỳ dưới nền nhà, hơi căng thẳng nhập vai.
“Hinh Hinh! Người dại dột quá...” Nancy ho lên, rồi bị sặc trà, Đạo diễn Trần lập tức hô lên: “Cắt! Diễn lại...”
Nancy vừa vuốt ngực gắng gượng qua cơn sặc thì điềm tĩnh ngồi xuống hít thở một hơi bắt đầu nhập tâm trở lại: “Hinh Hinh! Ngươi dại dột quá ta đây không còn tâm sức quản giáo ngươi nữa.”
“Nhị phu nhân! Xin cô nương tình, xử nhẹ cho em trai của tôi.
Bản thân tôi có như thế nào cũng mặc cô xử trí.”
“Giỏi lắm!”
Nancy hất mạnh chung trà nóng vào mặt Thượng Vân Hi, ánh mắt lẫm liệt, vung tay lên tát mạnh vào mặt Thượng Vân Hi một cái ‘bốp’ kinh người.
Cả ekip vì cú tát tay này phải giật mình một cái.
Tiểu Đan hậm hực quay sang chất vấn trợ lý đạo diễn: “Không có cảnh hất trà trong kịch bản...”
“Bốp!” – “Tiện nhân!”
“Cắt!”
Đạo diễn mặt mày hầm hầm tiến lại chỗ hai người họ, Tiểu Đan cũng nhanh chân đi theo tay với lấy chiếc khăn lạnh kịp thời lao cho Thượng Vân Hi, chửi rủa mấy câu không hề nể mặt.
Nancy liếc Tiểu Đan một cái nhưng vẫn sợ sệt nhìn sắc mặt tức giận của Đạo diễn Trần.
“Trà nóng đến nhả khói như vậy cô độc ác hất vào mặt người ta.
Tính người còn không có mà muốn làm diễn viên chuyên nghiệp truyền cảm hứng đẹp đẽ cho người xem.
Cô tưởng mình là ai, tôi lăn lộn trong nghề này đã lâu, loại hống hách như cô tôi cũng gặp qua nhiều, đừng có giỡn mặt với tôi.
Tôi có địa vị như ngày hôm nay không phải là người dễ thông cảm.
Đừng tưởng tôi nghe theo góp ý của cô lấy lại phân cảnh này trong kịch bản thì tưởng mình có chỗ đứng mà đắc ý muốn bắt nạt người mới.
Chẳng qua tôi thấy cảnh quay này thật sự cần thiết xuất hiện trong phim tăng tính bi kịch.
Hong Kong không giống như thị trường phim thần tượng, được chiều chuộng mà không biết giữ quy củ.
Cô nói đi, có muốn tiếp tục hay không?”
Nancy hoàn toàn tái mặt, không ngờ rằng bản thân bị giáo huấn gay gắt trước bao nhiêu cặp mắt nhìn như vậy.
Cô thu mình, bấy giờ không biết ứng phó thế nào.
Đạo diễn Trần trở về máy quay xem lại phân cảnh, cảm giác khá vừa ý.
Ông quay sang nhìn Thượng Vân Hi và nói: “Cô diễn tiếp đoạn khóc kết thúc phân cảnh này được rồi.
Tiếp tục!”
Nancy đứng ngây ra đó, Thượng Vân Hi sau khi được nhân viên dặm lại lớp phấn thì quỳ xuống bắt đầu diễn tiếp theo như kịch bản.
Cô sụt sùi rơi nước mắt, khóc đến hơn 5 phút mới được cho đứng dậy.
Mặc dù ép cho nước mắt chảy ra, nhưng đạo diễn vẫn muốn lấy cận cảnh nước mắt để làm điểm nhấn thay đổi tính cách của nhân vật sau này.
“OK! Tốt lắm.
Chuẩn bị cảnh tiếp theo đi.”
Thượng Vân Hi đứng lên, chỗ bụng dưới thắt đau khiến cô hơi đổ mồ hôi.
Tiểu Đan ân cần dìu cô trở về chỗ ngồi sau đó nhìn về chỗ vết ửng đỏ trên mặt của cô than tức mấy câu:
“May mà chung trà nhỏ không có bao nhiêu nước, không thì bị bỏng rát hại da.”
Thượng Vân Hi chườm lạnh, lúc này nghe mặt hơi nóng rát cô mới hay sợ sệt lấy gương ra xem lại mặt của mình.
“Chị nghe hơi bỏng rát rồi.”
“Còn phải diễn, không thì em tìm thuốc thoa cho chị.”
“Đợi về nhà vậy.”
Đạo diễn Trần bỗng nhiên gọi Vân Hi lại, sau đó hướng dẫn cho cô điểm tập trung cho cách diễn mà cô cần thể hiện tiếp theo.
Nói một lèo ông lại đánh giá cô và nói: “Cô là người khá nhẫn nại và điềm tĩnh...!Nhưng vẫn còn diễn non lắm.
Tôi sắp xếp cho cô đến cho người bạn tham gia vài vai trong vở kịch nói để lấy lại tự tin.
Caste bên đó không cao lắm, nhưng cô có quyết tâm với nghề thì có thể suy nghĩ lại.”
“Tôi nhận lời ạ.
Cảm ơn Đạo diễn Trần quan tâm.”
Nói xong Thượng Vân Hi trở về phòng hóa trang, lúc này thì chạm mặt với Nancy.
Cô ả khoanh tay trước ngực, mặt hất lên: “Khi xưa cô hất cà phê vào mặt tôi cũng sớm biết có ngày hôm nay.”
Thượng Vân Hi từ