“Đừng tự làm khó mình, không ăn no thì làm sao có sức chạy trốn.”
Thượng Vân Hi trừng mắt bắt bẻ lại: “Giữa biển tôi có thể chạy đi đâu được.”
Hoàng Phủ Luật kéo tay ép Vân Hi ngồi xuống ghế, còn bản thân thì ngồi xuống chỗ bên cạnh.
“Nếu anh không làm như vậy thì Viên Cảnh sẽ tìm cách bắt cóc em trước một bước.
Sau khi đến Macau chúng ta sẽ liên lạc với Kỷ Huân Nhiên của em.”
“Tại sao phải đến Macau?” Vân Hi nhíu mày hỏi.
“Đó là thế giới của anh.”
“Hoàng Phủ Luật! Anh có thể ngừng nói lời vớ vẩn đó với tôi được không? Tôi không muốn cứ tiếp tục dây dưa với anh nữa, tôi và Huân Nhiên đã là vợ chồng, hiện tại tôi còn có con với anh ấy nữa...!Bên ngoài có biết bao nhiêu người con gái tốt, sao cứ phải dây dưa với tôi làm gì? Tôi thật sự không thể hiểu.”
Hoàng Phủ Luật siết chặt chiếc nĩa bạc trong tay, gằn lên từng tiếng: “Chính anh cũng không hiểu.”
Anh cứ bị hình bóng của cô vây lấy, không lúc nào là không nhớ đến cô.
Vì cô, anh đã không ngừng làm ra nhiều hành động ngớ ngẩn không giống tính cách vốn có của mình.
Anh cũng biết cô đã là vợ của người đàn ông khác, họ còn có đứa con gắn kết...!Nhưng anh không tài nào khống chế được tình cảm của mình.
“Nếu không có đứa bé thì thật tốt...” Hoàng Phủ Luật lạnh lẽo nói.
Thượng Vân Hi lập tức sa sầm sắc mặt, run run nói: “Anh không được, không được làm hại đứa bé...”
“Vậy thì em ngoan ngoãn ăn uống tẩm bổ đi.
Đừng để đứa nhỏ trong bụng chịu thiệt.”
Vân Hi mím môi, cúi mặt nhìn món ăn trên bàn, sau đó thì động lòng dùng bữa.
Hoàng Phủ Luật cũng hòa hoãn trở lại.
Ăn xong còn có tâm tình cùng cô ra mui thuyền tắm nắng.
Vân Hi lo âu ở trong lòng nhưng vẫn biết lúc này không được chọc giận hắn.
Cô ngồi im lìm trên ghế, mấy chốc cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô gắng gượng vuốt bụng nhìn qua Hoàng Phủ Luật, khẽ thì thầm hỏi: “Tôi có điểm nào tốt mà anh lại thích tôi? Hoàng Phủ Luật! Lúc trước...!anh rõ ràng hận tôi như vậy.”
Hoàng Phủ Luật đưa tay véo mạnh vào một bên má của Vân Hi, sau đó bật cười: “Tôi cũng không biết.”
Buổi tối, Hoàng Phủ Luật lại trao đổi với đầu bếp tạo ra bữa ăn thịnh soạn.
Vân Hi không có lòng dạ nào thư giãn nên đi khắp du thuyền để xem có tìm được cái gì kết nối với mọi người bên ngoài hay không.
Cô di chuyển đến khoang dưới, nghe tiếng nói chuyện ồn ã thì tò mò tiến lại xem.
Hóa ra là đám thuộc hạ của Hoàng Phủ Luật ở dưới này chơi đánh bài và uống rượu.
Họ nghe được động tĩnh của cô ở bên ngoài nhưng vẫn mặc kệ phớt lờ.
Cô tiếp tục di chuyển hướng khác.
Lần này vừa vòng ra ngoài đã bị Hoàng Phủ Luật tóm lấy.
“Em muốn làm mèo hoang dọ thám à?”
“Ở đây có lắp camera hay sao?” Vân Hi buộc miệng hỏi.
“Dù sao em cũng không trốn thoát được.” Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt trả lời sau đó lại kéo cô về khoang chính để dùng bữa.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ ăn hết bữa tối.
Thượng Vân Hi lại bị Hoàng Phủ Luật ép ra ngoài ngắm cảnh đêm, cô không có hứng thú nên lập tức từ chối: “Mang thai khiến tôi cứ bị buồn ngủ, tôi muốn trở về phòng.”
“Được.
Vậy tôi ngắm một mình.”
Hoàng Phủ Luật uống rượu, vẫn ngồi lì trên sofa.
Quả nhiên muốn ngắm cảnh đêm một mình.
Vân Hi thấy hắn như vậy thì có chút không nỡ, khẽ lên tiếng nhắc nhở một câu: “Sương đêm lạnh lắm, anh vừa uống rượu vừa phơi ngoài trời rất dễ bệnh.”
“Còn tưởng em chỉ mong cho tôi chết.” Hoàng Phủ Luật ngẩng mặt lên nhìn Vân Hi bật cười thành tiếng.
Vân Hi liếc xéo anh ta một cái sau đó tỏ ra không muốn đôi co nữa mà quay trở vào trong.
Cô men theo hành lang về phòng.
Lúc vừa vào tới đã bị một khối đen tóm lấy bịt miệng lại.
Vân Hi giật điếng người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe đối phương nói nhỏ xuống bên tai: “Yên tâm! Tôi là cảnh sát.”
Vân Hi lúc này mới dần thả lỏng.
Đối phương cũng không siết chặt miệng cô nữa nhưng vẫn khống chế hai tay của cô sợ cô chưa tin tưởng mà phản kháng.
Anh ta tiếp tục làm rõ thân phận: “Tôi là tay trong của Thanh tra Hạ Thanh.
Lần này nhận được lệnh cứu cô ra ngoài.”
Vân Hi gật đầu.
Đối phương cũng buông lỏng cô ra.
Bấy giờ cả hai mới mặt đối mặt nhìn nhau.
Vân Hi nhận ra người này.
Hắn là một trong những thuộc hạ thân cận