Viên Cảnh đang mải mê uống rượu, tay vòng ôm siết cô gái trẻ trong lòng, không ngừng xoa nắn bầu ngực, ánh mắt *** dục và tràn đầy ngạo khí bức người.
Bên ngoài có tiếng đập cửa, sau đó thì một nhóm áo đen hung hãn phá cửa ập vào, khiến Viên Cảnh vô cùng mất hứng.
Kỷ Huân Dao lao đến, điểm vào mặt cô gái trong vòng tay của Viên Cảnh không ngừng mắng nhiếc: “Tiện nhân! Cô khôn hồn thì cút ngay! Dám ở đây giở trò quyến rũ.”
Cô gái bị dọa sợ, liền muốn thoát ra khỏi cánh tay của Viên Cảnh tuy nhiên lại bị đối phương chế trụ lại, không cho di chuyển.
“Cô ăn không ngồi rồi thì kiếm chuyện sinh sự.
Cô làm được gì chứ? Đừng tưởng tôi nể mặt thì cứ việc hống hách trèo lên đầu tôi.”
Kỷ Huân Dao run rẩy, dứt khoát cầm chai rượu ném mạnh xuống sàn, điên cuồng gào thét.
“Các người...!các người túm lại con tiện nhân đó cho tôi...!Sau đó lôi ra ngoài hiếp tập thể.”
Mấy vệ sĩ áo đen vừa hay sấn tới đã bị tiếng hét lớn của Viên Cảnh làm cho e dè: “Các người dám! Ở đây ai lớn hơn ai? Dám đắt tội với tôi sao?”
Kỷ Huân Dao lại quát lại: “Viên Cảnh! Anh ngông cuồng như vậy chính là đang sỉ nhục tôi.”
“Thế thì làm sao? Cô quỳ lụy thì mới được tôi để mắt tới...!đừng tưởng mình là Viên phu nhân thực sự...”
Lời này quả nhiên chọc tức tới Kỷ Huân Dao.
Cô điên cuồng đập vỡ thêm một chai rượu vang khác, nhưng lần này lại giữ lại đầu chai, hướng lưỡi nhọn sắc bén của thủy tinh lao đến chỗ Viên Cảnh.
Viên Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, tức khắc liền né được, chỉ là cô gái trong lòng của anh lại chật vật ngã ập xuống.
Kỷ Huân Dao đang lúc nổi điên liền thừa thế xông lên giật tóc cô ả, liên tiếp rạch xuống mặt mấy nhát.
Tiếng đau đớn gào thét gây chấn động.
Cô gái đó quyết liệt chống trả thì bị nhóm vệ sĩ không chế và lôi ra ngoài.
Cả quá trình Viên Cảnh chỉ trố mắt đứng nhìn, cũng không màng giải vây hay làm chuyện kích động.
Kỷ Huân Dao điên dại gào khóc, oán hận chồng chất: “Để xem, còn cô gái nào dám tiếp cận anh nữa không? Muốn sỉ nhục tôi? Anh cứ việc...!Tiếng xấu gì cũng không bỏ sót phần anh.”
Viên Cảnh đối với loại căm phẫn này của Kỷ Huân Dao không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Hứng thú gì cũng bị cô ta làm cho tiêu tán.
Giờ chỉ muốn trở về.
Anh trừng mắt, sau đó dứt khoát bỏ đi.
Kỷ Huân Dao đuổi theo, không ngừng chỉ trích.
“Đốn mạt! Chết tiệt! Anh có ngon thì đi chà đạp Lạc Anh tiểu thư kia đi.
Bản thân chỉ dám với tay với con minh tinh rẻ mạt.”
Viên Cảnh trở về vila, tâm tình tốt mấy cũng bị Kỷ Huân Dao quấy phá.
Quản gia đến, lại thông báo với anh Hạ Huyên ở bên ngoài muốn tìm.
Viên Cảnh rất kinh ngạc, Hạ Huyên này thật sự có cái gan đó.
Dám mò đến tận đây.
Đang lúc bực dọc, Viên Cảnh muốn bảo quản gia đuổi cô ấy đi, nhưng nghĩ đến Kỷ Huân Dao sẽ nghĩ anh sợ cô ta, dương dương tự đắc, sau này sẽ càng hống hách.
Anh đưa tay, ra hiệu cho quản gia sắp xếp.
Viên Cảnh cởi áo choàng tắm, nhảy ập xuống hồ bơi.
Ánh nắng dịu xuống.
Hạ Huyền từ bên ngoài lẳng lặng đi vào, từ trên nhìn xuống dáng người cao ráo và cường tráng của Viên Cảnh ẩn hiện dưới làn nước trong veo, trái tim bất giác siết chặt lại.
Cô nhẫn nhịn nhiều như vậy lần này nhất định trưng dụng tốt cơ hội lần này, nhất định phải lấy lòng Viên Cảnh, làm chỗ dựa thật tốt.
Cô kiên nhẫn đứng ở trên thành hồ chờ Viên Cảnh bơi mệt lả người mới chịu đi lên.
Cô tỏ ra ân cần, tiến đến chỗ sofa lấy khăn tắm đưa đến cho Viên Cảnh, tươi cười nhìn anh.
“Dáng người anh thật quyến rũ!”
“Sao lại có can đảm đến tận đây, không biết là Kỷ Huân Dao đang lên cơn ư? Chỗ này cũng có camera giám sát đấy!”
Hạ Huyên vẫn điềm tĩnh nở nụ cười, sau đó cùng Viên Cảnh di chuyển đến chỗ sofa và ngồi