Kỷ Huân Nhiên vừa xuống máy bay thì nhận được tin Thượng Vân Hi vẫn còn sống, và đã từ Úc trở về.
Chuyện này hết sức khó tin đối với Kỷ Huân Nhiên.
Những ngày vừa qua anh không ngừng cho người điều tra thông tin Thượng Vân Hi sống ở Úc.
Anh nhìn Phong Tiêu Tranh ôm đứa nhỏ đứng trong nhà, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Kỷ Huân Nhiên siết chặt nắm đấm, hận bản thân biết mọi chuyện quá muộn.
“Chú!”
Daniel khẽ gọi, sau đó rụt cổ nấp sau lưng Phong Tiêu Tranh.
Kỷ Huân Nhiên lại vì tiếng gọi này dường như bừng tỉnh.
Daniel! Thằng bé chính là con của anh sao?
Kỷ Huân Nhiên xúc động, tiến lên phía trước, hơi khuỵu gối xuống gọi Daniel.
“Mẹ cháu ở đâu rồi? Daniel! Còn nhớ chú sao?”
Ông Phong từ dưới bếp đi lên, có vẻ khẩn trương.
“Chúng tôi chưa dám báo với cảnh sát, vì thực sự sợ hành động nông nỗi sẽ đẩy Phong Tiểu Linh vào chỗ nguy hiểm.”
Kỷ Huân Nhiên im lặng.
Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thập thò của Daniel, sau đó dứt khoát đứng dậy.
“Tôi sẽ đi tìm cô ấy.
Có tin tức gì, nhớ gọi báo cho tôi.”
Kỷ Huân Nhiên quay lưng bỏ đi, nhưng Phong Tiêu Tranh kéo Daniel về tay ông Phong sau đó kịp thời đuổi theo.
“Tôi cũng muốn tìm, thêm một người thêm một phần sức.”
“Anh xác định đám người đó gài anh, mang nợ số tiền đó chỉ vì mục đích muốn bắt ép Vân Hi?”
“Đúng vậy.
Nhưng tên đại ca kia không phải dạng hiền, hắc bạch hắn đều kết thân.
Chuyến này...!sao lại nhắm trúng Tiểu Linh kia chứ.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày.
Tức tốc lái xe đến nhà hàng Kim Uyên họp mặt với Lạc Anh.
Phong Tiêu Tranh theo cùng, tuy nhiên thấy Kỷ Huân Nhiên không muốn bàn luận, cho nên cả quá trình chỉ giữ im lặng.
Lúc đến nơi, Kỷ Huân Nhiên như phát điên lao vào chỗ Lạc Anh đang ngồi hất bay bát dĩa, tay đập mạnh xuống bàn gằn lên:
“Rốt cuộc em đã bày trò gì? Thượng Vân Hi đang ở đâu?”
“Vừa về tới anh lại phát điên vì cô ta sao? Cô ta đã chết, anh hỏi em làm gì kia chứ?”
“Chết? Vân Hi bị bắt cóc ở Úc, đều do một tay em sắp xếp.”
Lạc Anh lạnh sống lưng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói.
“Anh ngồi xuống ăn hết bữa tối với em đi, chuyện từ từ rồi nói.”
Kỷ Huân Nhiên trừng mắt, giọng rít lên: “Lạc Anh! Đêm nay, tôi chính thức nói với em.
Chúng ta cắt đứt.
Từ nay về sau, không có chút quan hệ gì? Ngày mai, tất cả cổ phần của K tôi sẽ thanh toán ra bên ngoài.”
“Anh điên ư?”
“Tôi đã điên.”
Kỷ Huân Nhiên lao đến siết lấy cổ của cô, phẫn nộ cảnh cáo:
“Cô và Viên Cảnh bắt tay giở trò, lần này đừng trách tôi cá chết lưới rách với các người.
Mau nói, Vân Hi đang ở đâu?”
Đằng này phục vụ trông thấy cảnh tượng hai người họ liền gọi bảo an đến kéo Kỷ Huân Nhiên ra.
Kỷ Huân Nhiên tức giận, chỉ hất mạnh chỗ thức ăn trên bàn rồi hầm hầm lao ra bên ngoài.
Lần này anh gọi điện thoại cho Kỷ Huân Dao, tia mắt nổi lên gân đỏ như thể muốn giết người.
“Huân Dao! Em đi tìm Viên Cảnh thế nào rồi? Sao lại không gọi báo cho anh.”
Bên kia đầu dây giọng Viên Cảnh truyền lại, có vẻ thích thú nói:
“Em gái và vợ anh đều đang trong tay tôi, tốt nhất biết điều.”
“Nói đi, rốt cuộc là muốn gì chứ?”
“Cổ phiếu của K.”
“Chuyện này thực sự là nằm trong dự tính của tôi, được thôi.”
Nhưng Viên Cảnh lại tắt máy.
Kỷ Huân Nhiên rít qua kẽ răng, giận muốn phát điên.
Phong Tiêu Tranh ngồi bên cạnh cũng rất nóng lòng, nhưng thấy Kỷ Huân Nhiên như thế cũng không tiện nói gì.
Lúc này hai chiếc xe phía trước đột nhiên va chạm mạnh, khiến hai người ngồi bên trong một phen kinh hãi lách xe