“Vân Hi! Phải cô không?”
Thượng Vân Hi ngẩng mặt lên, có chút ngỡ ngàng: “Lại gặp anh.”
“Tôi có việc với Tập đoàn Hoàng Phủ.”
“Hoàng Phủ?”
Thượng Vân Hi bản năng chính là muốn tránh xa hai chữ này.
Cô đứng dậy muốn lập tức bỏ đi.
Kỷ Huân Nhiên lấy làm quan tâm vẫn nhẫn nại đuổi theo cô.
“Ăn cùng bữa cơm nhé!”
“Tôi không có tâm trạng.”
“Tiện đường tôi đưa cô về.”
“Kỷ Huân Nhiên! Anh thật lắm chuyện.”
Kỷ Huân Nhiên nhìn cô gái luôn nhu mì như nước, dịu dàng trầm tĩnh bỗng chốc phát giận có hơi buồn cười, anh nhìn cô, lần nữa nhiệt tình kéo lấy cánh tay của cô: “Xe tôi đỗ gần đây.”
Lúc về đến coffee house thì cảnh tượng trước mắt khiến Thượng Vân Hi và Kỷ Huân Nhiên đều ngây dại cả người.
Cửa tiệm của Thượng Vân Hi đang bị xe cẩu đập phá tường, mọi người vây quanh bàn tán, Tiểu Đan bên đó chỉ biết ôm mặt khóc.
Thượng Vân Hi lùi lại hai bước chân sau đó thì thấy trời đất hết thảy đảo lộn.
Trong không gian yên tĩnh, thoang thoảng mùi hoa bách hợp ngọt ngào; tiếng nhỏ tí tách của lọ nước biển bên tai, Thượng Vân Hi cuối cùng cũng bật người tỉnh dậy.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì điên cuồng khóc thét.
Hóa ra cô chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Hoàng Phủ Luật.
Sự thật này như dao cứa lòng, cô vốn dĩ không chịu nổi.
“Vân Hi! Em giữ gìn sức khỏe.”
Kỷ Huân Nhiên cũng buồn phiền không kém, nhưng vẫn đưa vào tay Thượng Vân Hi túi hồ sơ, từ tốn nói: “Đây là giấy tờ thanh lý và chuyển nhượng, còn có số tiền chi trả...!Căn nhà của cô đang ở cũng bị tịch thu.
Do một ngân hàng tín dụng làm ra.”
“Ngân hàng tín dụng?”
Thượng Vân Hi không có vay nợ.
Nhưng cô biết Hoàng Phủ Luật trong vài phút có thể làm được tất cả loại thủ tục đáng chết đó.
Thượng Vân Hi không còn khả năng để khóc nữa, cô tĩnh lặng đến dị thường.
“Vân Hi! Đừng lo lắng, tôi sẽ che chở cho em.”
Đó là lời cam kết của một người đàn ông xa lạ.
Anh ta không ngốc chứ?
Anh ta điên rồi ư?
“Đừng sợ.
Mỗi lời tôi nói đều là chân tâm.
Tôi sẽ chăm lo cho em.”
“Anh là người đàn ông đã có chủ.
Anh đã đính hôn rồi, tôi không vây vào anh, anh cũng đừng thừa lúc tôi sa ngã muốn tìm tình nhân mua vui.”
Thượng Vân Hi nói lời sắc bén.
Kỷ Huân Nhiên lại bật cười: “Muốn an tâm thì trong ngày chúng ta liền đi đến cục dân chính đăng kí.
Nhân lúc cả hai đều mang theo thẻ căn cước.”
“Anh điền rồi.” Thượng Vân Hi đẩy mạnh người đàn ông đang ngồi trên mép giường tránh ra xa, tuy nhiên chẳng chút nào lay chuyển, vì anh ta quá to khỏe hay vì cô chẳng còn bao nhiêu sức kháng cự.
“Tôi đưa em về nhà của tôi trước nhé.
Bắt đầu từ khoảnh khắc này em có thể cặn kẽ tìm hiểu con người của tôi.”
Thượng Vân Hi ngày càng mơ hồ, cô nhìn Kỷ Huân Nhiên, mâu thuẫn: “Anh là ai?”
Kỷ Huân Nhiên đưa bàn tay của mình ra đặt lên gò má mềm mại của Vân Hi, tia mắt chất chứa: “Em hỏi đúng trọng tâm rồi đó.”
Thượng Vân Hi càng thêm đờ đẫn cho đến khi cô được Kỷ Huân Nhiên bế vào trong ngôi biệt thự nhỏ vùng ngoại ô, vài người giúp việc ra nghênh đón, cô mới biết thật ra trên cuộc đời này ai cũng có quyền mơ mộng.
Kỷ Huân Nhiên đặt cô xuống chiếc giường đệm êm ấm, đôi mắt màu nước biển mênh mông sóng nước như