Chiếc Land Rover màu đen di chuyển trên đường, tránh xa khu vực nhộn nhịp, hàng cây hai bên đường lướt bay trong gió.
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Khuynh Thành đã nhìn thấy khu chung cư cho thuê từ xa.
"Dừng ở trước trạm là được rồi, không cần lái xe tới nữa.
" Bên trong xe ánh sáng mờ nhạt, truyền đến giọng nói dịu dàng của cô gái truyền đến từ hàng ghế sau.
Chiếc xe không dừng lại mà chỉ giảm tốc độ.
Úc Đình Xuyên nhìn thấy hai bên đường phía trước đều có khu chung cư, mở miệng hỏi: "Ở khu nào?”
Giọng nói của anh chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể thương lượng.
Tống Khuynh Thành không thể từ chối nói không cần, đành phải nói ra tên khu rồi nói cho Úc Đình Xuyên biết cụ thể nên đi hướng nào, khi sắp đến cửa khu chung cư, cô lại nói: "Là ở đây.
”
Cô không để cho Úc Đình Xuyên đưa đến dưới lầu căn hộ.
Chiếc xe dừng lại từ từ bên đường.
Tống Khuynh Thành đúng lúc nói: "Tối nay cảm ơn chú, cháu vào trước, chú lái xe cẩn thận.
”
Đây là lần đầu tiên cô gọi Úc Đình Xuyên chú.
Lễ phép, khách sáo, đặt vị trí của mình rất nghiêm chỉnh, làm cho người ta không bắt lỗi được.
Chuyện cũ trước kia như thật sự đã bay theo gió.
Úc Đình Xuyên thản nhiên đáp một tiếng.
Tống Khuynh Thành mở cửa xuống xe, cô đeo túi xách lên người, sau đó đi vào trong khu chung cư.
Úc Đình Xuyên ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng gầy gò càng đi càng xa, hạ xuống cửa sổ xe, mặc cho hơi nóng bên ngoài từ từ thổi vào, anh cúi đầu, châm một điếu thuốc, còn chưa kịp hút thì đã thấy Tống Khuynh Thành quay lại, khi cô vòng đến trước cửa xe, Úc Đình Xuyên nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài.
Cô gái búi tóc trên đỉnh đầu, mép tóc rơi xuống khuôn mặt, mang thêm vài phần ngọt ngào vui tươi.
Tống Khuynh Thành lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa tới mép cửa sổ xe: "Cháu tới trả đồ.
”
Ánh mắt của Úc Đình Xuyên dừng ở trên tấm chi phiếu, nhận ra chính là một triệu lần trước mình ký, giọng nói dịu dàng của cô gái truyền đến: "Lần đó cháu đến công ty để trả lại nhưng sau đó quên mất.
" Cô nói đến đây, hơi dừng lại, qua vài giây mới nói tiếp: "Cháu đã nghiêm túc suy nghĩ lại những gì chú nói với cháu, cảm thấy những gì chú nói rất có đạo lý.
"
Giữa mùa hè, không khí lại không có một tí sự khô nóng nào.
Tống Khuynh Thành hơi khom lưng xuống, một mùi thơm nhàn nhạt tản ra trong gió, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Trước kia coi như cháu trẻ con không biết gì, về sau cháu sẽ không làm chuyện không có chừng mực với chú nữa, còn về phần những hành vi không thỏa đáng trước kia của cháu, mong chú đừng để ở trong lòng.
”
Úc Đình Xuyên không tiếp những lời này.
Tống Khuynh Thành lại nói: "Nếu như cháu có chỗ nào làm không tốt, chú có thể chỉ ra.
Chú là chú của Úc Tinh, cũng có thể tính là trưởng bối của cháu.
”
“! ! ”
Gió đêm hiu hiu thổi qua sợi tóc bên má, bị cô nhẹ nhàng vén ra sau tai.
"Ban đêm tầm nhìn lái xe không tốt, trên đường chú lái xe cẩn thận, cháu trở về trước.
"
! !
Khi trở lại chỗ ở, Tống Khuynh Thành cởi dép trên chân, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn uống hai ngụm, sau đó hơi ngây người ngồi trên ghế.
Trong lòng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Úc Đình Xuyên.
Không biết ngồi như vậy bao lâu, tiếng rung của điện thoại di động truyền đến từ trong túi.
Là Thẩm Triệt gọi đến.
"Buổi chiều ngày mai nhớ đến Hoàng Đình sớm một chút.
Mấy ngày tới chị Linh sẽ dẫn dắt chị, nếu như có gì không hiểu thì chị cứ việc hỏi chị ấy là được.
"
Tống Khuynh Thành nhẹ nhàng đáp lại, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi Thẩm Triệt: "Trong nhà cậu có người thân làm việc ở bệnh viện nhân dân số 1 không?”
"Có một chị dâu là y tá trưởng khoa chấn thương chỉnh hình.
" Thẩm Triệt hỏi ngược lại: " Sao thế?”
Tống Khuynh Thành muốn nói chuyện của bà ngoại, nhưng mà lời nói vừa đến bên miệng lại đột nhiên nuốt đi, cô tùy tiện tìm một cái cớ cho qua: “Không có gì, định kiểm tra tổng quát thôi, chẳng phải đều nói có người quen làm trong bệnh viện sẽ tốt hơn sao.
”
Thẩm Triệt nói: "Vậy đến lúc đó chị nói cho tôi biết, tôi nói với chị dâu tôi một tiếng.
”
"Ừm.
"
Tống Khuynh Thành cúp điện thoại và cầm áo ngủ đi tắm rửa.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, không khỏi nhìn vào bản thân, gương mặt đã từng quen thuộc ở trong gương, lúc này xem ra lại tẻ nhạt không có gì nổi bật.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Cố Gia Chi kéo đàn violon trên sân khấu.
Còn có