Bởi vì cơ thể không khỏe nên Tống Khuynh Thành xin nghỉ ở Hoàng Đình hai ngày.
Ngày hôm đó, sau khi truyền nước biển xong về nhà, cô kéo ga giường ném vào máy giặt, sau đó trở về phòng liền ngã nằm xuống nệm ngủ trưa.
Trong giấc ngủ này, Tống Khuynh Thành cũng không thể ngủ ngon.
Cô mơ màng nhớ lại một số chuyện ở trong đầu, cảnh tượng chân thực đến mức từng chi tiết đều rất rõ ràng.
Vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, hô hấp vừa đan xen lẫn nhau vừa đè nén, đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt, thứ duy nhất tràn ngập trong cơ thể của cô là sự nóng bỏng, mồ hôi dọc theo trán anh chảy xuống cằm rồi rơi xuống da thịt nhẵn nhụi của cô.
Không biết qua bao lâu, dường như Úc Đình Xuyên đã chán tư thế này, anh ngồi dậy đồng thời cũng kéo cô dậy theo, nâng cao hai chân cô vòng quanh eo mình.
Cô thuận theo đưa hai tay vòng cổ anh, trọng tâm cơ thể đều chống đỡ trên người anh...!
Lúc Tống Khuynh Thành tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời chiều đã ngả về Tây.
Cô cầm điện thoại lên xem thời gian, lúc này đã hơn năm giờ chiều.
Tống Khuynh Thành giơ tay vuốt lại mái tóc dài lộn xộn, ngây người ngồi ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau, cô mới mang dép lê đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt xong, cô lại giặt quần áo và ga giường phơi lên rồi dọn dẹp phòng.
Trước khi đi vứt rác, cô chú ý đến hộp đồ trên tủ đầu giường.
Cô không vứt đi mà mở ngăn kéo ra ném vào đó.
Tống Khuynh Thành xách túi rác đi xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa hàng nhỏ kia thì thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi ở cửa hút thuốc, trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy, khu chung cư này không thiếu người thuê phòng làm chuyện buôn bán da thịt, đối phương thì thầm vài câu với ông chủ cửa hàng nhỏ, hai người đánh giá Tống Khuynh Thành đi vứt rác trở về với ánh mắt vô cùng hứng thú.
Khi cô lên lầu, người phụ nữ mặc váy đỏ cũng đi theo.
Người phụ nữ đi theo phía sau Tống Khuynh Thành, nói với giọng điệu rất tùy ý: "Trước kia chưa từng gặp cô em, gần đây vừa mới mở cửa nhận việc làm ăn à?”
Tống Khuynh Thành nghe hiểu ý trong lời nói của cô ta, cô vốn không muốn để ý nhưng cũng sợ nếu bây giờ không nói rõ ràng, sau này gây ra rắc rối không cần thiết cho bản thân, cô liền lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi không làm ăn."
“Ồ, cô gái nhỏ nóng tính quá rồi đấy." Người phụ nữ cười, liếc mắt quan sát trên người Tống Khuynh Thành: "Dáng người đẹp như vậy, làn da lại trắng, chỉ ở đây thôi cũng tội cho cô em.
Tôi đây có quen biết mấy người làm ở câu lạc bộ, nếu cô em có ý định thì tôi có thể giới thiệu cô em vào.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Khuynh Thành đã đi lên tới tầng ba, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Người phụ nữ thấy cô cứng đầu đến như vậy thì không khỏi cảm thấy bị mất mặt, cô ta chế nhạo nhếch khóe miệng lên: "Giả vờ tỏ vẻ thanh cao cái gì, tối hôm qua kêu lớn như vậy, tôi ở dưới lầu còn nghe tiếng giường rung, cái giường chắc bị các người làm sập rồi, ở đâu tìm được người đàn ông có thể làm được vậy thế hả.”
Đáp lại cô ta là cánh cửa phòng đóng sập lại.
"Giả vờ gì chứ..." Người phụ nữ khinh thường