"Đi ăn một bữa cơm với con cháu trong nhà." Dì Hứa vừa nói vừa đứng lên, tươi cười nói: “Tối nay Cậu Cố có tiệc xã giao ở đây sao?”
Cố Chính Thâm gật gật đầu: "Có một bữa tiệc.”
Anh ta nói xong lại liếc mắt về phía Tống Khuynh Thành đang cúi mặt uống trà.
Trùng hợp nhiều lần, đặc biệt là giữa nam nữ, khó tránh khỏi làm cho người ta hiểu lầm.
Nhưng Cố Chính Thâm cũng chỉ hơi nghi ngờ, về phần hiểu lầm, vốn không nghĩ như vậy, không phải bởi vì Tống Khuynh Thành đã từng qua lại với cháu trai nhà mình, mà là thái độ của Tống Khuynh Thành quá rõ ràng, có ý xa cách với anh ta.
Loại xa cách này cũng không phải là mánh khóe lạt mềm buộc chặt, mà là không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta.
Trong lòng Cố Chính Thâm cũng buồn bực, sao con nhóc này thấy mình mà không chào chứ?
Lúc này anh ta đặt mình ngoài cuộc, không nghĩ tới ‘đến nơi đến chốn’
Không bao lâu sau, cháu trai dì Hứa bưng một đĩa kem trở lại.
Thanh niên hai mươi mấy tuổi, chưa từng trải qua chuyện tình, khi đối mặt với người khác phái, cũng không biết che dấu cảm xúc của mình, đến nỗi Cố Chính Thâm là người bên ngoài liếc mắt một cái cũng nhìn ra bảy tám phần.
Cố Chính Thâm nhận ra mình ở đây cản trở khiến buổi xem mắt không có cách nào tiếp tục, liền thức thời cười nói: "Tổng giám đốc Úc chắc cũng đã đậu xe đi vào rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa.”
Anh ta nói xong liền vỗ bả vai dì Hứa, xoay người rời khỏi phòng.
“Dì cũng đi toilet." Dì Hứa thừa dịp cầm túi xách rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai người.
Dì Hứa rời đi…
Bầu không khí bỗng mất đi sự hòa hợp vừa rồi.
Người đàn ông thấy ánh mắt Tống Khuynh Thành như cố ý vô tình nhìn về phía cửa, chủ động giải thích: "Trước kia dì Hai từng làm người giúp việc ở nhà họ Úc mấy năm, cho nên cũng nhận ra người của nhà họ Cố, sau đó em họ tôi học lên trung học, vì để tiện chăm sóc cho em họ nên dì Hai mới nghỉ việc, thuê nhà ở gần trường học.”
Quả nhiên, Tống Khuynh Thành nghe xong, tầm mắt dừng ở trên người anh ta.
Cháu trai dì Hứa cảm thấy tìm được đề tài, tiếp tục nói: "Dượng tôi bây giờ đang lái xe cho tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn.
Năm trước, cậu Úc đến quê chúng tôi ăn Tết, nói không có việc gì, lúc ấy còn dẫn theo một cậu bé, nhưng chưa hết hai ngày cậu Úc đã rời đi, cậu bé kia lại ở đó hơn nửa tháng, mỗi ngày chơi với em họ tôi.”
“Anh không phải người Nam Thành sao?” Tống Khuynh Thành hỏi.
Người đàn ông xấu hổ cười: "Tôi là người Hoài Xuyên, nhưng dì hai tôi mua một ngôi nhà ở Nam Thành, ở quê cũng có một biệt thự đang