Tống Khuynh Thành đột nhiên bị người ôm lấy, thắt lưng đụng phải khoá kim loại trên dây nịt, đau đớn ập tới, vẻ mặt cũng xuất hiện tia hoảng sợ, mặc dù cô đã nhanh chóng che giấu.
Úc Đình Xuyên nhìn cô, giọng điệu không khác gì lúc vừa nghe điện thoại: "Đã trễ rồi, sao còn chưa về nhà?”
Câu hỏi này hơi khó trả lời.
Hai tay Tống Khuynh Thành còn đỡ vai anh, bàn tay Úc Đình Xuyên đặt chỗ eo vẫn chưa rút lại, cô nhẹ nhàng chớp mắt như đang do dự cái gì đó, mấy giây trôi qua, bốn mắt chạm vào nhau, khoé miệng cô nhếch lên cười khẽ: "Đang chuẩn bị về.”
Nhưng Úc Đình Xuyên không có ý buông tay.
Dưới bóng đêm mờ nhạt, sự yên tĩnh cũng theo đó mà hiện ra, làm cho người ta cảm thấy không biết nên cư xử như thế nào.
"Sợ tôi à?" Úc Đình Xuyên đột nhiên mở miệng nói.
Giọng nói của người đàn ông, nghe như không gì có thể lay động, luôn bình tĩnh, càng không suy đoán được suy nghĩ thâm trầm của anh.
Tống Khuynh Thành ngước mắt một lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt của anh, nơi đó không có khát khao gì cả, không hiểu sao khiến người đàn ông trước mắt này sinh ra vài phần mị lực cấm dục không ai có thể ngăn cản.
"Không có." Cô nhỏ tiếng phủ nhận, tuy nhiên hơi nóng trên má đang tăng lên.
Tầm mắt Úc Đình Xuyên vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, nhìn cô ra vẻ thành thục cởi mở, cũng thu sự ngượng ngùng của cô vào trong mắt.
Bàn tay lớn của anh nắm bên eo nhỏ của Tống Khuynh Thành, vừa buông lỏng sức lực vừa nhẹ nhàng vuốt ve, cử chỉ này giống như là lơ đãng, lại giống như mang theo một số dấu hiệu quyến rũ.
Sự quyến rũ của những người đàn ông trưởng thành không bao giờ nằm ở ngoại hình, đặc biệt là những người thành công này.
Tiền tài cho bọn họ đủ sức mạnh, làm nổi bật lên dáng vẻ kẻ bề trên khác với người thường, bởi vậy, cho dù nói gì làm gì cũng biểu hiện sự tao nhã thong dong, không khỏi làm cho người ta động lòng.
Tống Khuynh Thành nhân cơ hội lùi lại nửa bước, nở một nụ cười nhạt: "Dây dưa nữa sẽ bỏ qua chuyến xe buýt cuối cùng, không phải mỗi đêm đều có thể gặp được người tốt bụng.”
Cô nói xong, định vượt qua Úc Đình Xuyên, đi tới lối ra của cửa hầm.
Lúc lướt qua lại bị giữ chặt.
Úc Đình Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ xinh đẹp của cô: "Tôi lái xe đưa em về.”
Đây là lần thứ hai Úc Đình Xuyên chủ động kéo tay cô, lần trước, cái kéo kia dẫn đến bọn họ lăn lên giường, Tống Khuynh Thành bị đôi mắt thâm thúy của anh nhìn, mặt trong cổ tay, cảm giác được ngón cái của Úc Đình Xuyên đang vuốt ve da thịt của mình, động tác rất nhẹ, phảng phất như một sợi lông vũ cào vào trong lòng người.
Cô không nói không cần mà chỉ nói: "Sẽ khiến anh chậm trễ chuyện chính."
Úc Đình Xuyên không nói tiếp, buông tay cô ra, Tống Khuynh Thành đứng tại chỗ, nhìn anh mở cửa xe phụ: "Lên xe.”
Tống Khuynh Thành hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đi tới.
Úc Đình Xuyên ngồi trong xe, lại châm một điếu thuốc, sau đó khởi động xe, anh không nâng cửa sổ xe lên, nhưng vẫn hỏi Tống Khuynh Thành mang tính chất tượng trưng: "Không bật điều hòa, được không?”
Thuốc lá cũng đã châm, nếu như cô nói không được, e rằng cũng không có tác dụng gì.
Câu hỏi này, thay vì nói là trưng cầu ý kiến của cô, chi bằng nói là đang thông báo cho cô một tiếng.
Tống Khuynh Thành lại đưa mắt nhìn về phía bệ xe, nơi đó đặt gói thuốc lá còn một nửa và bật lửa, chỉ trong chốc lát, Úc Đình Xuyên đã hút hai điếu, có thể tưởng tượng được, anh nghiện thuốc lá đến mức nào.
Chiếc Jaguar chậm rãi rời khỏi