Hơn mười giờ đêm, Tống Khuynh Thành ngồi trên tàu hoả đi từ Nam Thành đến Cáp Nhĩ Tân.
Đêm ở Nam Thành luôn không thấy sao, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Tàu hoả màu xanh lá cây từ trạm nhanh chóng chạy trên đường ray.
Khi đi tàu từ Nam Thành đến Cáp Nhĩ Tân đã gần 21 giờ.
Tống Khuynh Thành mua vé ghế cứng, ngồi cùng với năm người đàn ông cao to, cho dù có người cởi giày da ra đặt chân lên bàn trà nhỏ, cô cũng không cảm thấy khó chịu, vì cô đã từng trải qua cảnh tồi tệ hơn.
Đến trưa hôm sau, hành khách ngồi xung quanh cô bắt đầu quọ quậy.
Lúc đói, Tống Khuynh Thành mua một hộp cơm trên tàu.
Nhân viên tàu hỏa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thấy Tống Khuynh Thành có gương mặt thanh tú, làn da lại trắng, trong lòng đột nhiên có thiện cảm, chủ động hỏi: "Cô gái nhỏ ra ngoài một mình, định đến Bắc Kinh chơi sao?"
“Em đến Cáp Nhĩ Tân." Tống Khuynh Thành mỉm cười với cô ta.
Nhân viên tàu đưa hộp cơm đến: "Chị thấy em giống như còn đang đi học đúng không? Tới đó du lịch à?”
Tống Khuynh Thành nói: "Em đi tìm người.”
“Tìm bạn trai à?” Nhân viên tàu hiểu ra.
Tống Khuynh Thành mỉm cười, không phủ nhận.
***
Cơm hộp trên tàu hoả cũng không ngon lắm, Tống Khuynh Thành ăn cũng không có khẩu vị, ăn chưa được mấy miếng liền buông đũa xuống, dọn dẹp rồi đứng dậy đi vứt rác.
Sau khi rửa tay, cô không lập tức trở lại chỗ ngồi.
Tống Khuynh Thành đứng bên cửa xe lửa, lấy điện thoại di động ra, kéo xuống cuối danh bạ, nhìn chằm chằm số điện thoại của Úc Đình Xuyên, im lặng một lúc lâu, giống như sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đánh một dòng tin nhắn gửi qua: "Là tôi.”
Cô nhìn vào tin nhắn văn bản được gửi thành công, cảm thấy còn thiếu gì đó, lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi đã lấy được ví tiền ở chỗ trưởng ca."
Hai mươi phút sau, điện thoại di động mới rung lên.
Tống Khuynh Thành siết chặt điện thoại di động trong tay, mở tin nhắn chưa đọc, Úc Đình Xuyên chỉ trả lời bốn chữ: "Lấy được thì tốt”
Ngay cả dấu chấm câu kết thúc cũng không có.
Bốn chữ này càng giống như kết thúc cuộc đối thoại.
Bây giờ tâm trạng của cô giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ sự thấp thỏm ban đầu rồi chuyển sang mất mát, không hiểu sao loại mất mát này lại vô cùng chân thật.
Tống Khuynh Thành gọi điện thoại, bên kia vang lên bốn năm tiếng mới được kết nối, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Úc Đình Xuyên: "Alo?”
“......”
Úc Đình Xuyên hỏi: "Có việc gì à?”
Trái tim của Tống Khuynh Thành đập nhanh hơn, một lát sau mới nói: "Không có.” Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Không có gì thì không thể gọi cho anh sao?"
Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Tống Khuynh Thành tự nói tiếp: "Anh đang bận à? Tôi có làm phiền anh không?”
Úc Đình Xuyên chưa kịp mở miệng, một giọng nữ tao nhã khác vang lên trong điện thoại: "Tổng giám đốc Úc, người của Vạn Cơ đến, chờ ngài đi qua gọi món ăn.”
Tống Khuynh Thành không nghe rõ Úc Đình Xuyên nói gì với đối phương, nhưng không bao lâu sau giọng nói của Úc Đình Xuyên truyền đến từ tai nghe: "Không có việc gì thì ngoan ngoãn đi học, nửa năm sau sẽ rất bận rộn.
Bên tôi còn có việc, cúp máy trước.”
Anh vừa dứt lời, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh báo máy bận.
"..." Tống Khuynh Thành vẫn còn cầm điện thoại di động.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cụm từ “dò kim đáy biển” không nên chỉ dùng để miêu tả trái tim phụ nữ, mà phải dùng cho cả suy nghĩ của người đàn ông trưởng thành.
Có một số người, mấy ngày trước còn nắm tay cô trong xe, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với cô.
Tống Khuynh Thành không nhịn được nghĩ, có phải đàn ông đều như vậy hay không, chỉ có ba phút nhiệt tình thôi sao? Sau giây phút xúc động sẽ khôi phục lại dáng vẻ ‘nghiêm túc’, hoặc là dời sự chú ý sang người phụ nữ khác sao?
Về phần người cũ kỹ kia thì vứt bỏ như đôi giày rách…
***
6:48 tối, tàu chạy vào ga Cáp Nhĩ Tân.
Tống Khuynh Thành không có hành lý,