Tiện tay để khăn lông lên bàn trà, Tống Khuynh Thành dựa vào thành giường, lấy tay vuốt lại những lọn tóc tán loạn, cả người toát ra cảm giác có chút uể oải.
Trong phút giây đó, cô thậm chí nghi ngờ, có phải mình đã quên mục đích bản thân đến Cáp Nhĩ Tân.
Nếu không thì tại sao cô lại đặt trọng điểm vào cuộc sống của Úc Đình Xuyên?
Những thứ này thực ra không có có quan hệ gì quá lớn đối với cô.
Những thứ mà cô muốn, mục tiêu trước nay đều luôn rất rõ ràng, không phải sao?
Hai mươi hai tuổi, đáng lẽ cuộc sống của cô không nên như thế này, thế nhưng cuộc sống đại học vô lo vô nghĩ lại cách cô xa đến vậy.
Mấy năm nay, không phải cô không cảm thấy mất mát, thất vọng.
Nhưng sau khi thất vọng, cô vẫn phải lo lắng cho cuộc sống ngày mai.
Tống Khuynh Thành đứng dậy đi đến trước kệ, lấy một chai nước khoáng, còn chưa đưa tay mở nắp chai, màn hình điện thoại để trên bàn đã sáng lên, từ giây phút rời khỏi Hoàng Đình, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Gần đây nhất, là một tin nhắn được gửi đến.
Tống Khuynh Thành mở điện thoại, đập vào mắt là bảy chữ: “Mấy năm nay anh rất nhớ em.”
Chỗ hiển thị tên người gửi là một dãy số lạ.
Nhưng đã lâu như vậy, mặc dù đã xóa cái tên Thẩm Chí đi, cô vẫn còn nhớ như in số điện thoại.
Có một số kí ức, giống như dùng dao khoét ra vậy, dù có dầm mưa rãi nắng, dấu vết vẫn còn đó chưa từng biến mất.
Tống Khuynh Thành nắm chặt điện thoại, đầu bên kia rất nhanh lại gửi đến một tin nhắn: “Điện thoại không để bên người, hay là, không muốn để ý đến anh?”
Lần này, cô gõ một câu trả lời: “Rất tốt, đừng nhớ tôi.”
Gửi tin nhắn thành công, đang chuẩn bị cho đối phương vào danh sách đen, khung tin nhắn của người bên kia lại nhảy ra một hàng chữ: “Nhắn nghiêm túc như vậy làm gì, tôi là Vận Huyên đây.”
Cuối câu còn có một icon thở dài.
Tống Khuynh Thành nhìn thấy hai chữ “Vận Huyên”, trong lòng không gợn sóng, công chúa nhà họ Lục, viên trân châu được nhà họ Cát nâng niu trong lòng bàn tay, dù có làm gì đi nữa, đều có thể dùng “Nói đùa, không cố ý” để cho qua.
Màn hình điện thoại nhấp nháy, Lục Vận Huyên gọi điện thoại đến.
Có lúc phải nhìn sắc mặt người khác để sống, đến tư cách từ chối nghe điện thoại cũng không có.
Tống Khuynh Thành nhận điện thoại.
Giọng nói của Lục Vận Huyên truyền ra từ loa điện thoại: “Không trả lời tin nhắn của chị, tức giận rồi sao?”
“Vậy là vẫn còn để ý cuộc điện thoại của chị trước khi về nước.”
Tống Khuynh Thành không còn sức để diễn vở kịch tỉ muội tình thâm, càng huống hồ, bọn họ chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, đang định nói rất muộn rồi, Lục Vận Huyên đã mở miệng trước: “Tối hôm nay, bố mẹ chị với bố mẹ Thẩm Chí gặp mặt ăn cơm ở Hoàng Đình, lúc đi ra khỏi phòng bao vô tình gặp tổng giám đốc Lưu.
Nghe mẹ chị nói trước đây em đi xem mắt vị tổng giám đốc Lưu đó?”
“...”Tống Khuynh Thành bóp chặt điện thoại.
Lục Vận Huyên dường như thở dài một hơi: “Khuynh Thành, bây giờ internet phát triển như thế, cho dù có đến một thành phố khác, có một số việc cũng không thể giấu được cả đời.
Dù em có xinh đẹp đến đâu, nhưng trong xã hội bây giờ, đàn ông cũng đều nhìn vào bối cảnh gia đình của bên nữ, nhất là ở Nam Thành, đàn ông luôn yêu cầu vợ mình phải tốt nghiệp đại học trở lên….Xin lỗi, Khuynh Thành, chị không muốn vòng vo tam quốc, nhưng chị thực sự là vì tốt cho em.
Điều kiện của tổng giám đốc Lưu bên kia cũng không tồi.
Bây giờ em thế này, không thể quá kén cá chọn canh…”
Tống Khuynh Thành không biết mình cúp điện thoại như thế nào, thực ra đối với loại tình huống này, tiếp xúc cùng Lục Vận Huyên ở nhà họ Lục mấy năm, có lẽ cô nên sớm quen rồi, thế nhưng xa cách vài năm, bây giờ lại nghe thấy những lời mỉa mai trào phúng của Lục Vận Huyên một lần nữa, cô vẫn không thể bình tĩnh.
Lần đầu tiên Lục Vận Huyên nhìn thấy ảnh của Thẩm Chí trong phòng cô, liền cầm lấy ảnh anh ta ngồi trên ghế xuýt xoa, sau đó sấn đến hỏi cô: “Khuynh Thành, người đàn ông này đẹp trai thật, em không