Bị hai người đột nhiên trở về làm cho bầu không khí kì kì quái quái cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Cố Thanh Trì làm như không có chuyện gì xảy ra, từ tốn nói:
"Tại sao em lại ở đây?"
Cố Tư bị hỏi có chút chột dạ, hắn nếu như biết anh trai mình hôm nay sẽ trở về sẽ không gì sự bán manh của Lý An Kiều vào nhà rồi.
"Em nhờ tiểu Kiều đi cùng mua chút đồ, thuận tiện ghé sang coi chị Thiên Lan ở nhà sao ấy mà."
Cố Tư cố gắng bịa đại một câu, dù hắn biết rõ kiểu gì cũng không qua được mắt ông anh già nhà hắn, chỉ là thử chút vận may mà thôi.
Cố Thanh Trì gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, lại nhìn đến người vẫn luôn cách xa hắn cả một khoảng vô cùng không vui.
"Em đưa Lý An Kiều về nhà cũ lấy đồ giúp anh, đường đêm nguy hiểm tối nay ngủ lại nhà cũ một đêm mai hả về." Cố Thanh Trì dùng giọng điệu nhàn nhạt đuổi người, hoàn toàn không chút nào cho người ta cảm giác hắn nói không đúng.
"Anh em biết rồi."
Cố Tư dùng tốc độ sét đánh kéo tay Lý An Kiều còn đang ngơ ngác cùng ánh mắt cầu cứu của Tần Thiên Lan mà lôi cô bé rời khỏi hiện trường một cách nhanh chóng, tiện tay còn đóng cả cửa lại vô cùng thần thục.
Hai người kia vừa rời đi, Tần Thiên Lan cũng đang chuẩn bị thoát khỏi hiện trường.
"Tứ ca, em có chút buồn ngủ em ên lầu trước đây."
Cố Thanh Trì nào có dễ dàng như vậy buông tha cho cô, hắn đã phải nghĩ suốt hơn hai tháng trời mới xác định được bản thân hắn muốn gì, đâu dễ dàng gì chưa kịp nói người liền chạy mất.
"Hiện tại vẫn còn sớm, em bình thường cũng không có thói quen ngủ sớm như vậy."
Tần Thiên Lan bị người vạch trần, thật muốn sống không được muốn chết không xong, chỉ cố gắng giả vờ.
"Tứ ca, thật sự hôm nay em có chút buồn ngủ."
Cố Thanh Trì tà mị cười khẻ một tiếng, hắn không tin cô gái nhỏ này một chút cũng không hiểu ý hắn.
"Vậy sao, nhưng mà tối nay chỉ sợ rằng em không thể ngủ được rồi?"
Tần Thiên Lan cmr thấy lạnh từ trong ra ngoài, lời nói này là có ý gì đây chứ, Cố Thanh Trì thật lâu rồi không dùng giọng điêu cợt nhã như thế này nói chuyện rồi, có chút đáng sợ.
Nếu giờ cô chạy liệu còn kịp hay không đây.
Cô sẽ thoát được đôi chân dài của Cố thanh Trì chứ?
"Tứ ca nói đùa, em rất buồn ngủ, tại sao lại không ngủ được chứ?"
"Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em." Cố Thanh Trì không lạnh không nhạt vỗ vỗ bên cạnh vị trí của mình.
Tần Thiên Lan ngược lại vô cùng cố chấp rất muốn chạy trốn, cô không hiểu sao lại có cảm giác không ổn, chỉ muốn nhanh rời đi mà thôi.
"Tứ Ca hay là để ngày mai rồi lại nói được không?"
"Được.
Chỉ sợ em lại hối hận." Tần Thiên Lan lúc này không chịu hợp tác, hắn cũng không thể nào tiếp tục được nữa, chỉ có thể thuận theo cô mà thôi.
Dễ dàng như vậy? "Sẽ không đâu ạ.
Vậy chuyện đó em đi ngủ trước đây."
Tần Thiên lan lấy tốc độ nhanh hơn cả thỏ bỏ chạy, khiến cho Cố Thanh Trì một lời khó nói hết.
Quả nhiên đúng như những gì Cố Thanh Trì nói Tần Thiên Lan nhiễm nhiên mất ngủ, buổi sáng cô đem hai quầng thâm mắt y như gấu trúc xuống nhà, thầm hận bản thân mình không chịu ở lai nghe