Người bên kia không biết lúc này đang làm gì, thật lâu mới bắt máy hơn nữa trong giọng nói của y còn có chút gì đó mệt mỏi.
"Tứ ca."
"Sao vậy."
Tần Thiên Lan nghe giọng người kia có vẻ không ổn liền lo lắng.
"Tứ ca, anh không khỏe ư?"
Cố Thanh Trì cả ngày nay điều ở công ty, họp xong đã qua hơn sáu tiếng, lúc này về nhà hắn tắm rửa sạch sẽ thì Tần Thiên Lan gọi đến.
Bởi gì cả ngày điều ngồi trong phòng họp khiến cho Cố Thanh Trì có phần mệt mỏi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Ai biết được vừa đến tai Tần Thiên Lan lại thành ra hắn không khỏe kia chứ.
"Không sao anh rất khỏe, chỉ là...!Được người trong lòng quan tâm như vậy hắn vui còn không được.
Cố Thanh Trì sau khi trấn an coi xong liền ngưng một chút mới tiếp tục nói:
"Chỉ là có chút nhớ em rồi."
Cố Thanh Trì là dạng trai thẳng, nhất là trong chuyện tình cảm nên những lời hắn nói ra điều là lời thật lòng.
Bất quá người khác nghe lại cảm giác hắn là đang thả thính thì đúng hơn.
Nếu như không phải rất hiểu hắn Tần Thiên Lan có lẽ còn đang nghĩ hắn đang thả thính cô ấy chứ.
Tứ ca nhà cô quả nhiên vô cùng lợi hại, dù là vô tình hay cố ý thì lực sát thương như thế này cũng quá mạnh mẽ rồi đi.
"Tứ ca, chỉ mới qua có hơn nửa ngày mà thôi, anh nói như thể vài tháng vậy." Tần Thiên Lan mặc dù trong lòng ấm áp nhưng vẫn không nhịn được trêu đùa hán vài câu.
"Sớm đã quen cảm giác em ở bên cạnh, lúc này không có liền thấy tựa như đã qua thật lâu." Giọng Cố Thanh Trì nói ra những lời thả thính như thế lại vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa còn mang cho người ta một loại cảm giác rung động.
Tần Thiên Lan không ngờ đến người kia lại biết cách nói chuyện như vậy.
Ai nói con người ta khi yêu chỉ số thông minh liền về âm.
Ai nói những vị tổng tài điều không có EQ, rõ ràng chỉ số EQ của Cố Thanh Trì rất cao có được hay không?
"Thiên Lan ra ăn tối thôi."
Giọng nói của Tần Thiên Minh từ bên ngoài vọng vào.
Đã thật lâu rồi cô không được nghe thấy anh trai gọi cơm mỗi buổi tối, nhất thời ngẩn ngơ đến quên mất rằng bản thân vẫn đang nói chuyện điện thoại với Cố Thanh Trì.
"Em đi ăn tối đi, đừng để anh vợ đợi lâu." Mãi không thấy Tần Thiên Lan phản ứng, Cố Thanh Trì biết cô lúc này đang hoài niệm những ngày xưa cũ liền lên tiếng.
"Tứ ca...!Vậy tạm biệt." Tần Thiên Lan lúc này mới chợt nhận ra bản thân mình từ nãy giờ đã quên mất người nào đó, cô có chút chột dạ.
"Ừ."
Cố Thanh Trì ừ một tiếng đáp lại rồi cúp máy.
Khiến cho Tần Thiên Lan không biết hắn lúc này có phải là đang giận rồi hay không.
"Em nói chuyện với ai thế?" Tần Thiên Minh đợi mãi em gái mình mới chịu ra ngoài, mặc dù cách âm của căn phòng vô cùng tốt, xong cũng có vẻ như đã rất lâu rồi nên có phần xuống cấp.
Hắn đứng bên ngoài vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng em gái mình cùng ai đó nói chuyện.
Khỏi cần nói cũng biết được người mà em gái