Sau khi Đoàn Giai Thụy đỡ hơn một chút, nhóm người lúc này mới xuất phát trở về thành phố.
Đoàn Giai Thụy một mình trở về quân đội, hai người Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì trở về thành phố duy trì nhịp điệu cuộc sống hàng ngày.
Mỗi ngày cứ thế yên bình trôi qua cho đến khi.
"Hôm nay cùng anh ra sân bay đón người." Cố Thanh Trì sau khi ăn sáng xong liền nói.
Cố Thanh Tri buổi sáng vẫn như thường lệ cùng Tần Thiên Lan ăn sáng xong liền đến công ty, bản thân Tần Thiên Lan cũng phải đến trụ sở nhãn hàng thời trang nên hai người nạnh ai nấy rời đi.
"Là ai thế ạ?" Tần Thiên Lan nghe hắn nói liền hỏi lại.
"Một người quen cũ, nhớ buổi trưa anh đến đón em." Cố Thanh Trì cười không giải thích nhiều chỉ đơn giản đáp một câu như vậy.
Mặc dù rất tò mò người mà Cố Thanh Trì muốn đón là ai, nhưng Tần Thiên Lan cố nhịn xuống trả lời hắn: "Được."
"Vậy anh đi làm đây.
Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Buổi trưa Cố Thanh Trì đúng như lời hẹn đến chỗ làm đón Tần Thiên Lan.
Hai người đứng ở ngoài sảnh sân bay đợi gần nửa tiếng mới thấy người xuất hiện.
"Thanh Trì, đã lâu rồi không gặp anh." Cô gái ngay khi nhìn thấy Cố Thanh Trì liền chạy nhanh đến ôm chầm lấy cổ Cố Thanh Trì, mặc dù cánh tay Cố Thanh Trì vẫn duy trì để ở phía sau lưng không cho bản thân mình chạm vào cô gái kia, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho Tần Thiên Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cậu đúng là một chút cũng không thay đổi." Cố Thanh Trì đẩy người ra, thân thiết cùng cô gái kia nói.
"Cậu cũng thế thôi, vẫn như củ mặt lạnh như thể ai đó lấy mất đồ quý giá của cậu vậy."
Hai người anh một câu tôi một câu hoàn toàn bỏ quên sự có mặt của Tần Thiên Lan qua một bên, tựa như cô vốn dĩ không hề tồn tại vậy.
Tần Thiên Lan ngay khi vừa nhìn thấy cô gái này liền cảm thấy một cổ nguy cơ rất lớn không nói được, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà ghen tuông ngay trước mặt Cố Thanh Trì được.
Nếu lúc này cô tỏ ra ghen tuông chẳng phải người được lợi lại là cô gái kia hay sao.
Trước tiên vẫn cứ bình tĩnh cái đã.
"Thanh Trì.
Người này là Thư Ký của cậu à? Cũng quá bình thường rồi đi, bằng không mình giới thiệu cho cậu vài người vừa thông minh lại sắc sảo đảm bảo cậu hài lòng." Cô gái kia đang cùng Cố Thanh Trì nói chuyện, đột nhiên ánh mắt hướng về phía Tần Thiên Lan, đã thể vừa mở miệng ra liền chê cô quá bình thường.
Tần Thiên Lan mặc dù trán đã nổi gân xanh tức giận đến mức muốn nổ phổi lại phải nhịn xuống, cười tươi tay choàng lấy cánh tay Cố Thanh Trì đánh dấu chủ quyền.
"Xin chào.
Không biết tiểu thư đây nên xưng hô là gì nhỉ?" Cô nhìn cô gái kia chưa đến năm giây ánh mắt liền chuyển hướng nhìn Cố Thanh Trì đầy thâm tình: "Tôi vẫn là nên giới thiệu trước vậy.
Tôi là bạn gái hiện tại của Cố Thanh Trì, tôi họ Tần.
Hiện tại công ty riêng của nhà tôi có phần hơi bận rộn nên không cách nào làm thư ký cho Thanh Trì ca được.
Có điều Thanh Trì ca rất ghét những phụ nữ khác đến gần mình, vẫn là cảm ơn ý tốt của vị tiểu thư đây, để cô nhọc lòng rồi."
Cố Thanh Trì nghe ra liền biết cô đang tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén cơn giận chính mình không để bộc phát, có thể cùng người con gái khác cười cười nói nói đến mức này quả nhiên không hổ là người của hắn.
"Cô ấy là Quách Liên Y, lúc còn nhỏ ở cạnh nhà anh, sau khi lên cấp ba liền ra nước ngoài định cư, lúc anh đi du học bọn anh mới lại lần nữa gặp lại." Cố Thanh Trì lên tiếng giải thích.
Sau khi giải thích xong liền quay sang cùng Quách Liên Y nói: "Đây là Tần Thiên Lan, bạn gái mình."
"Chào Quách tiểu thư." Tần Thiên Lan nghe hắn nói có phần hài lòng