Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

88: Nếu Sớm Nói Với Cô Ấy Liệu


trước sau


Không đợi Tần Thiên Lan kịp nghĩ ngợi gì nhiều, liền có người đến giúp cô thực hiện bước kế tiếp.
"Hai người đang làm gì vậy?" Tần Thiên Minh vừa rồi đã sớm nhìn thấy em gái nhà mình bị Cố Thanh Trì kéo đi, chỉ là hắn ngồi trong phòng bao đợi mãi vẫn không thấy hai người quay lại lúc này mới ra ngoài tìm kiếm.
Chỉ là hắn vừa tìm được người lại nhìn thấy Cố Thanh Trì dường như đang ức hiếp em gái cưng của hắn, trên đời này ngoài cha mẹ hắn thì em gái hắn là lớn nhất.

Cho dù Cố Thanh Trì có là bạn cũng không được phép bắt nạt em gái hắn, tuyệt đối không thể.
Tần Thiên Minh kéo cô ra phía sau lưng mình, một góc áo cũng không lộ ra hoàn toàn bị bóng lưng to lớn của hắn che phủ.

Trong hai người lúc này không khác gì gà mẹ bảo vệ gà con là bao.
"Cậu đang làm gì vậy?" Cố Thanh Trì khẽ cao mày.
"Câu này nên là tôi hỏi mới đúng." Tần Thiên Minh có lý nên không sợ.

Cố Thanh Trì đau đầu giờ thì hắn biết cái tính ngang bướng của Tần Thiên Lan từ đâu rồi, quả nhiên anh em một nhà có khác đến cả tính cũng giống nhau như đúc.
"Anh còn không nhanh mang người của mình về, lát nữa xảy ra chuyện gì tôi không dám chắc." Cố Thanh Trì lướt ánh mắt ra phía sau anh em nhà họ Tần, nhìn cái người nãy giờ vẫn luôn đứng xem kịch đến vui vẻ ra giọng cảnh cáo.
Thẩm Tần Phong không phải sợ lời cảnh báo của Cố Thanh Trì, mà chuyện của hai người họ nên để tự hai người giải quyết.

Người trong lòng hắn chỉ nên nhìn hắn là được rồi không cần thiết phải lo chuyện bao đồng cho dù đối tượng có là em gái ruột đi nữa.
Thẩm Tần Phong không nói nhiều lời trực tiếp kéo người trong lòng mình rời khỏi hiện trường.
"Buông em ra...Anh làm gì vậy?"
"Thẩm Tần Phong...!Anh là tên chết tiệt mau buông em ra..."
"Tên đáng ghét nhà anh có buông em ra hay không hả...!Anh không thấy em gái em bị bắt nạt à?"
Nãy giờ Thẩm Tần Phong vẫn luôn yên lặng, lúc này lại dùng giọng điệu âm trầm khiến cho Tần Thiên Minh ớn lạnh.
"Ánh mắt nào của em nhìn thấy Cố Thanh Trì bắt nạt Tần Thiên Lan? Hửm?"
Tần Thiên Minh chột dạ nhưng vẫn cố chấp: "Mắt nào của em cũng nhìn thấy cả."
"Còn mạnh miệng, em nghĩ Cố Thanh Trì sẽ làm gì bé con nhà chúng ta."
"Hắn còn hận không thể cưng chiều thì thôi, chứ thực sự làm gì con bé ư?"
"Trước giờ em có từng thấy con bé chịu thiệt thòi khi ở cùng Cố Thanh Trì bao giờ chưa?"
Thẩm Tần Phong hỏi liên tục mấy câu hỏi, câu nào cũng khiến cho Tần Thiên Minh á khẩu không cách nào trả lời được.

Nghĩ lại thì hình như em gái hắn vẫn còn đang giận dỗi chuyện cũ nên làm mặt lạnh với Cố Thanh Trì.

Mà thôi em gái lớn rồi không quản được tốt nhất đừng nên quản thì hơn.
Nghĩ kỹ rồi Tần Thiên Minh cười

hì hì kéo tay chồng mình đi về phòng bao: "Chúng ta vào trong đi, em vẫn còn chưa ăn no đâu."
Thẩm Tần Phong sờ đầu Y đầy cưng chiều: "Nghĩ kỹ thì tốt."
Cả hai tay trong tay vào phòng bao, vừa bước vào cửa lại muốn nhanh chóng rời đi.
"Xem ra ca này còn nặng hơn hai người kia." Tần Thiên Minh thở dài.
Bên trong phòng bao, Đoàn Giai Thụy một mình một ngựa uống hết ly này đến ly khác, bộ dạng vô cùng chán nản nào đâu giống một vị quân nhân vì nước quên thân kia chứ.
"Cậu muốn uống đến chết à?" Thẩm Tần Phong không chút nào nể nang giật lấy ly rượu trong tay Đoàn Giai Thụy.
Bị giật mất ly rượu Đoàn Giai Thụy một chút tức giận cũng không có, đưa tay lấy bình rượu một hơi uống.
Tần Thiên Minh nhìn thấy cậu bạn thân mình từ một thư sinh yếu đuối, trở thành một quân nhân mạnh mẽ.

Chỉ vì muốn bảo vệ một người đáng tiếc người kia từ đầu tới cuối chỉ coi hắn là anh trai.

Liệu có đáng không?

"Cậu..."Tần Thiên Minh muốn nói rồi lại thôi, hắn phải nói gì bây giờ thật xin lỗi ư? Xin lỗi gì em gái tôi đã không chọn cậu.
"Nếu như tôi sớm một chút, sớm một chút nói với cô ấy liệu..." Đoàn Giai Thụy biết rõ câu trả lời nhưng vẫn là không nhịn được hỏi một câu như thế, hắn biết cho dù hắn có gặp cô sớm hơn, hoặc theo đuổi cô sớm hơn thì kết quả vẫn là không thể.
Cả Thẩm Tần Phong cùng Tần Thiên Minh điều trầm mặc, lúc này cũng không biết nói gì hơn.

Càng không cách nào an ủi được người bạn này, nếu như người hắn thích là một người nào khác có lẽ còn có thể an ủi vài câu, nhưng hắn lại thích người mà ngay từ đầu đã nhận định là không thể nào rồi.
"Mọi người sao vậy?"
Đang lúc bầu không khí trầm mặc thì giọng nói Tần Thiên Lan từ bên ngoài vang lên, vô tình phá vỡ bầu không khí ngưng động kia.
"Ồ! Làm hòa rồi đấy à?" Đoàn Giai Thụy đáp lại lời cô, ánh mắt như có như không nhìn về phía hai bàn tay đan xen vào nhau của hai người.
Tần Thiên Lan nghe hỏi mặt thoáng đỏ lên, nhớ đến những chuyện vừa rồi móng tay cô liền cào nhẹ vào lòng bàn tay Cố Thanh Trì khiến hắn đau trong sung sướng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện