(101)
Bệnh viện...!
Ngụy Thương sốt ruột đứng bên ngoài chờ, sắc mặt cực kì khó coi tới đỉnh điểm.
Nếu như mọi chuyện thực sự như những gì anh đang nghĩ, anh nhất định sẽ không ngồi yên chịu đựng nữa đâu.
Ở bên trong phòng khám, Ngụy Ni căng thẳng tới cực độ.
Trước mặt cô là một nữ bác sĩ trung niên khoảng 40 tuổi, bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi:
- Cháu đã đủ 18 chưa vậy?
Nhìn Ngụy Ni rất trẻ, cộng thêm phong cách ăn mặc trẻ trung năng động, bác sĩ hiểu lầm cô dưới 18 tuổi cũng không phải chuyện lạ gì.
Ngụy Ni thở hắt ra, lí nhí đáp:
- Cháu 19 tuổi rồi ạ.
- Đúng là còn rất trẻ, bạn trai có tới cùng không vậy?
Bác sĩ lại tiếp tục hỏi mà không đi vào vấn đề chính, khiến cho Ngụy Ni càng thêm lo lắng.
Cô không phải người ngốc gì, dĩ nhiên có thể nhận ra rằng cô thực sự đang có vấn đề rồi.
Chỉ là, cô vẫn mang theo một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng, tất cả những gì cô đang nghĩ tới không phải là sự thật.
- Dạ...!anh ấy bận, cho nên cháu...!
- Được rồi, đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé.
Cháu đã mang thai được gần 1 tháng rồi, thế mà bạn trai của cháu lại không hề hay biết gì.
Tôi nghĩ, cháu nên xem xét lại đi, nhỡ đâu thực sự dính phải một tên tra nam thì khổ.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng những lời mà bác sĩ nói vẫn khiến cho cô vô cùng sốc và bàng hoàng, từng câu từng chữ cứ như một quả bom nổ chậm.
Trí óc cô ong ong lên, loạn cào cào, cô nhất thời không có phản ứng gì
Bác sĩ khẽ thở dài, biết ngay mấy cô gái trẻ như Ngụy Ni toàn là mang thai ngoài ý muốn mà.
Ngụy Ni như người vô hồn bước ra khỏi phòng khám, Ngụy Thương lập tức bước đến bên cô, sốt ruột và lo lắng hỏi han:
- Thế nào rồi, vẫn ổn chứ?
Nếu không phải là ban nãy đưa Ngụy Ni đi ăn, cô cứ ngửi thấy mùi tanh mà nôn thốc nôn tháo, Ngụy Thương chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới tình huống này.
Chính anh đưa em gái tới bệnh viện khám thai, thật là hoang đường hết sức.
Ngụy Ni hiện tại đang rất hoang mang lo lắng, cô sợ hãi không biết có nên nói cho Ngụy Thương nghe chuyện này hay không.
Nhưng bây giờ anh đang ở trước mặt cô rồi, cô cũng không thể nói dối được nữa.
Ngụy Ni sụt sùi nước mắt, ôm chầm lấy Ngụy Thương, nức nở:
- Anh ơi, em phải làm sao đây? Hức hức, em rất sợ, sợ bố mẹ và anh Ngụy Hàn sẽ biết chuyện...!
Ngày hôm đó, rõ ràng Ngụy Ni đã uống thuốc tránh thai rồi mà.
Nhưng do bà nội của Lục Thiên Viễn lúc đó xảy ra chuyện nên Ngụy Ni cũng quên béng chuyện chính, phải tới tối muộn cô mới nhớ ra việc phải uống thuốc.
Là do cô luôn ỉ lại rằng bản thân đang trong thời kỳ an toàn nên mới chủ quan như vậy.
Giờ thì hay rồi...!
Ngụy Ni tuy không chính miệng nói ra, nhưng như vậy thì cũng có nghĩa là cô đã thừa nhận mọi thứ.
Ngụy Thương cảm thấy cơn tức giận của mình đang dần nổi lên, nhưng nhìn em gái nức nở trong vòng tay của mình, anh lại mềm lòng.
Cố gắng đè nén hết mọi sự tức giận vào trong, Ngụy Thương bình tĩnh hỏi:
- Tiểu Ni, nói cho anh biết đứa con này là của ai, được không?
Ngụy Ni lập tức lắc đầu lia lịa, sợ rằng Ngụy