(107)
Trên đường về, Ngụy Ni đã bình ổn tâm trạng lại, bụng cũng đỡ đau hơn nhiều.
Lục Thiên Viễn vừa lái xe, vừa chăm chú quan sát cô.
Ngày hôm nay gặp cô trùng hợp cứ như một giấc mơ vậy, từ lúc nhìn thấy cô vừa đi bộ vừa ngẩng đầu lên hít thở không khí, anh đã chạy xe chậm lại để quan sát cô.
Dường như quan sát từ trong xe là chưa đủ, anh đã đỗ xe lại và bước ra.
Khi nguy hiểm ập tới, vừa hay anh đã kịp cứu cô một mạng.
Tất cả cứ hệt như là định mệnh đã được sắp đặt sẵn vậy.
Ngụy Ni cũng không nói gì nhiều, cô chỉ quay mặt đi và quan sát khung cảnh thành phố qua cửa kính của xe.
Sự việc ban nãy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của cô, một bức tranh hạnh phúc như thế mà chỉ trong giây lát đã trở thành một bức tranh đẫm máu.
Mùi máu tanh dường như vẫn còn quanh quẩn bên khoang mũi của cô.
Tuy chỉ là những người không quen biết, nhưng cũng là một mạng người, thật thương tiếc cho số phận xấu số đó.
Nếu như Lục Thiên Viễn không cứu Ngụy Ni, có lẽ...!đứa bé kia sẽ không mất mạng như vậy.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Ngụy Ni lại muốn bật khóc.
Lục Thiên Viễn đã nhận ra sự khác thường của cô, anh liền đỗ xe lại, gặng hỏi:
- Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, nói cho tôi biết được không?
Sau cuộc gọi hôm đó, Ngụy Ni dường như là biến mất khỏi tầm mắt của Lục Thiên Viễn mãi mãi.
Ban đầu đây chính là điều mà anh mong muốn, nhưng dần dần lại cảm thấy trống vắng, đó một thứ cảm xúc khó có thể nói thành lời.
Người muốn đẩy Ngụy Ni ra xa là Lục Thiên Viễn, người tìm cách lại lần cô thêm một lần nữa cũng là anh.
Đôi lúc anh cũng không thể hiểu nổi bản thân mình, chỉ là không thể khống chế được cảm xúc mà thôi.
Bây giờ nhìn Ngụy Ni như vậy, Lục Thiên Viễn không thể không lo lắng, không thể không hỏi han cô được.
Ngụy Ni không có chút phản ứng gì, cô chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài kia, khoé mắt cay cay.
Cuối cùng, cô lặng lẽ khóc.
Lục Thiên Viễn hốt hoảng, lập tức tiến lại gần, ôm Ngụy Ni vào lòng mà an ủi:
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, không sao nữa rồi.
Có người an ủi mình, Ngụy Ni càng thêm bật khóc nức nở, bao nhiêu tủi thân ấm ức lại ùa về.
Bỏ qua tất cả mọi rào cản sang một bên, cô ôm chặt lấy Lục Thiên Viễn, tự trách bản thân mình:
- Tất cả là do mình, do mình xui xẻo nên mới khiến cho người khác gặp nạn.
Thà hơn, người chịu tai nạn là mình thì chí ít ra đứa bé kia sẽ còn được sống vui vẻ.
Những lời tiêu cực này của Ngụy Ni khiến cho Lục Thiên Viễn lập tức nhíu mày, anh tức giận mắng cô:
- Nói linh tinh gì vậy hả? Không được phép nói như vậy, mạng sống của mình thì phải biết trân trọng.
- Nhưng...!nhưng mà lẽ ra...!
Ngụy Ni vẫn nức nở, yếu ớt cãi lí với Lục Thiên Viễn.
Cảm thấy mình có hơi nặng lời với cô rồi, anh thở dài, ôm chặt cô hơn, dịu giọng xuống:
- Không có nhưng nhị gì hết.
Trên đời này sao có loại người ngốc nghếch như cậu chứ, sống sót được thì phải vui mừng mới đúng.
Được rồi, vui vẻ lên.
Lục Thiên Viễn vừa nói, vừa vỗ lưng an ủi Ngụy Ni.
Cuối cùng cô cũng ngừng khóc, hai mắt sưng húp ngước lên nhìn anh.
Đúng là cô rất ngốc nên mới lỡ yêu một người đàn ông không yêu mình, tự chuốc lấy mọi đau khổ lên mình.
Cô có thể trách ai được chứ?
Lục Thiên Viễn cũng nhìn Ngụy Ni