(112)
Đất nước S...!
Vài ngày sau trôi qua, số lần Ngụy vô tình Ni gặp Lục Thiên Viễn ngày càng nhiều.
Cô cũng không biết vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy nữa, nhưng nhìn anh ta có vẻ như rất vui vẻ, thậm chí là giống như đang cố tình muốn lại gần cô.
Ngụy Hàn hiện giờ đang ở bên Nam Phi giải quyết công việc, chuyện công ty Ngụy Thương tạm thời xử lí, cho nên cũng không có nhiều thời gian để quản Ngụy Ni.
Với lại, cô đang mang thai, cô không muốn ngồi mãi trong nhà như thế, thật sự rất ngột ngạt.
Vì vậy nên, chuyện của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn, Ngụy Thương không hề biết.
Nếu anh ấy mà biết, có khi sẽ nổi một trận lôi đình mà xông tới đánh Lục Thiên Viễn một trận mất.
Ngụy Ni thật sự không mong muốn những chuyện tồi tệ như vậy sẽ xảy ra, cô chỉ có thể tạm thời giữ bí mật.
Lục Thiên Viễn hôm nay tâm tình rất tốt, vì Ngụy Ni nói chán nên anh đã "tốt bụng" lái xe đưa cô ngắm một vòng quanh thành phố.
Nhưng cô đâu hề biết, cái trùng hợp này tất cả đều là do Lục Thiên Viễn tốn tâm tư để bày ra, mục đích chỉ là để gặp cô?
Cố ngăn lại những cảm xúc không nên có vào trong lòng, Ngụy Ni vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thành phố, vừa lạnh nhạt hỏi:
- Cậu rảnh lắm sao?
Đây đã là lần trùng hợp thứ ba rồi, cô thực sự muốn biết anh chỉ là trùng hợp hay là đang cố tình tiếp cận cô.
Chuyện đứa bé cô vẫn đang giấu bí mật, cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn gì cũng bị bại lộ thôi.
Mà cô lại không thể nào từ chối anh nổi, mỗi lần gặp anh là cứ như bị thôi miên, hết sức nghe lời anh mà lên xe.
Ông trời ơi, cô thật là dại dột quá mà!
Chính Ngụy Ni còn cảm thấy chán ghét bản thân mình, rốt cuộc cô đang mong chờ cái gì chứ?
Lục Thiên Viễn vừa lái xe, vừa liếc sang nhìn Ngụy Ni, đáp:
- Đúng vậy, tôi rất rảnh.
Mà bụng cậu thế nào rồi, còn đau không?
Ngụy Ni nghĩ tới ngày hôm đó mà vẫn còn hốt hoảng, may mà đứa bé vẫn bình an.
Lúc này cô không thể để cho Lục Thiên Viễn nghi ngờ được, cô chỉ lắc đầu:
- Đau bụng đến tháng bình thường thôi, không đáng lo ngại.
- Vậy sao?
Lục Thiên Viễn khẽ cười, sau đó cũng không miễn cưỡng nói thêm gì nữa.
Không hiểu sao Ngụy Ni lại cảm thấy chột dạ, cô khẽ e hèm một tiếng rồi quay đi, vô cùng mất tự nhiên.
Bầu không khí lại rơi vào sự im ắng, không ai nói gì với ai nữa.
...!
Mấy ngày ở lại Cape Town, Tô Hy chỉ toàn ở trong phòng khách sạn nghỉ ngơi, Lục Thiên Quân không cho phép cô đi đâu cả.
Mà nhìn anh có vẻ như rất bận, cho nên cô vẫn chưa có dịp báo cho anh tin vui.
Thôi vậy, để khi nào trở về nhà rồi nói cũng không muộn.
Công việc quan trọng, cô không muốn bản thân khiến cho anh phân tâm, rồi anh lại phải phân thân ra để lo đủ mọi thứ chuyện.
Anh càng bận rộn như vậy, khiến cho cô xót xa vô cùng.
Bây giờ bớt đi được một gánh nặng cũng tốt.
Tại phòng làm việc của Lục Thiên Quân...!
Lần hợp tác làm ăn này của Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn không thuận lợi chút nào, bởi lẽ những kẻ rình mò bên ngoài đã bắt đầu rục rịch hành động rồi.
Chuyện Tô Hy bị bắt cóc chắc chắn cũng có sự nhúng tay vào của bọn chúng.
Xem ra thì bọn chúng nhất quyết muốn cướp mỏ kim cương này về cho bằng được.
Buổi chiều nay sẽ diễn ra cuộc gặp mặt đàm phán giữa hai bên.
Tuy nói là đàm phán, nhưng thực chất bên trong đã có mùi thuốc súng rồi.
- Lục tổng, không biết cậu định xử lí mấy tên nhãi tép này thế nào?
Nếu như người ngoài nghĩ rằng Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn hiện giờ đang lo lắng ngồi không yên thì bọn họ đã lầm to rồi, ngược lại thì trông Ngụy Hàn có vẻ rất thảnh thơi, hứng thú.
Lục Thiên Quân khẽ nhếch môi, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, tao nhã đáp:
- Những kẻ ngáng đường, tuyệt nhiên không thể tha thứ.
- Hay lắm, hay cho câu "Tuyệt nhiên không thể tha thứ".
Tôi cũng đang hóng