(114)
Lục Thiên Quân từ đầu tới cuối im lặng chứng kiến một màn ồn ào giữ Hàn Nhi và Henry, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Một làn gió lạnh thổi qua, người của Henry đã tập hợp đầy đủ, đồng loạt chĩa súng vào ba người Lục Thiên Quân.
Nếu hôm nay đã xác định là không thể đàm phán vui vẻ với nhau thì tất nhiên là phải nổ súng rồi.
Hàn Nhi bị súng chĩa vào, cô ta lập tức biết điều mà im bặt lại, nhưng ánh mắt vẫn hằm hằm lườm Henry.
Ban đầu đúng là cô ta có giao dịch với đám người của Henry, kêu bọn chúng xử lí Tô Hy, tốt nhất là khiến cho cô thân bại danh liệt.
Nhưng cuối cùng thì Tô Hy vẫn bình an quay trở về, mà Henry lại làm như hắn không hề liên quan tới chuyện này, đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ta.
Thậm chí hắn còn chĩa súng, muốn giết người diệt khẩu.
Hàn Nhi trước giờ luôn tự nhận mình thông minh, bao nhiêu năm tiếp quản Hàn thị và phát triển tập đoàn lớn mạnh.
Thế mà từ khi gặp lại Lục Thiên Quân và xuất hiện thêm một Tô Hy, cô ta không thể nào bình tĩnh nổi, hết lần này tới lần khác hành động hấp tấp.
Nếu hôm nay cô ta chết ở đây, há chẳng phải để cho Tô Hy được đắc ý sao? Và còn cả Lục Thiên Quân và Ngụy Hàn nữa, hai người họ không thể bị liên lụy ở đây được.
- Henry, anh muốn nhắm vào tôi thì cứ nhắm, nhưng phải thả hai người bọn họ đi.
Hàn Nhi quay sang nhìn Lục Thiên Quân, cố gắng nhẫn nhịn cục tức mà thương lượng với Henry.
Thật ra cô ta cũng đã có đề phòng trước, nếu 2 tiếng sau mà cô ta vẫn chưa trở về thì người của cô ta sẽ tới.
Cho nên cách duy nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ cứu viện tới.
Ngụy Hàn im lặng nãy giờ, bây giờ nghe câu nói của Hàn Nhi, hắn khẽ nhíu mày.
Cô ta hết chiêu rồi sao, chẳng nhẽ định nhượng bộ thế này? Ai cần cô ta nói những lời đó chứ, đúng là ngu xuẩn.
- Cô im miệng đi, qua đây!
Cuối cùng vẫn là Ngụy Hàn lên tiếng vì Hàn Nhi, hắn vươn tay ra ngang nhiên kéo Hàn Nhi ra phía sau mình.
Súng của Henry cũng di chuyển theo người, nhưng căn bản là những tên đó vẫn chưa dám nổ súng, phải chờ hiệu lệnh của Henry.
Hàn Nhi đau lòng nhìn sang Lục Thiên Quân đang đứng bên cạnh Ngụy Hàn, cách cô ta một tấm lưng mà thôi.
Nhưng những chuyện xảy ra, Lục Thiên Quân luôn tỏ ra thờ ơ, từ đầu tới cuối không hề quan tâm tới cô ta lấy một lần.
Chẳng nhẽ, ngay cả một chút tình cảm cuối cùng cũng không còn sao? Lại nhìn sang Ngụy Hàn, hắn luôn là người mà cô ta muốn tránh xa, nhưng vào thời khắc này cũng chỉ có hắn còn nhớ tới cô ta mà thôi.
- Ha ha, các người đã bị bao vây rồi, hôm nay nếu muốn sống thì giao lại mỏ kim cương.
Bằng không, đây sẽ là nơi chôn thân của các người.
Henry trực tiếp cầm súng nhắm thẳng vào Lục Thiên Quân, uy hiếp.
Lục Thiên Quân lúc này mới khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt, anh như thể rằng không để lời nói của hắn ta vào tai.
Anh thong thả rút bao thuốc lá từ trong túi áo vest ra, châm một điếu.
Anh rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Henry.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Henry đã chết nhiều lần dưới ánh mắt chết chóc đó rồi.
- Không thấy quan tài không đổ lệ?
Ngay từ đầu Lục Thiên Quân đã tự thề với bản thân mình rằng, anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ hại Tô Hy của anh khổ sở nhất có thể, khiến cho hắn phải xuống địa ngục.
Cô mỏng manh nhỏ bé như vậy, anh nâng niu trên tay còn không hết, vậy mà bọn chúng dám?
- Ha, Lục Thiên Quân, không hổ danh là chiến thần bất bại trong truyền thuyết.
Tới lúc này rồi mà mày vẫn còn cười thong dong được.
Được thôi, tao sẽ cho mày được toại nguyện.
Henry nhìn Lục Thiên Quân một thân một mình đối đầu với cả một đội lính đánh thuê có súng, hắn cười nhạo chế giễu anh.
Vậy thì trên đời này sẽ không còn ai tên là Lục Thiên Quân nữa:
- Nổ súng!
Henry ra hiệu lệnh, ngay lập tức đám lính đánh thuê chĩa súng vào ông ta, súng trong tay ông ta cũng bị một người có thân thủ cực tốt đoạt lấy.
Người đó chính là Tư Mã Lộc.
Đằng sau Tư Mã Lộc còn có một đội vệ sĩ được huấn luyện tinh nhuệ.
- Lục tổng!
Tư Mã Lộc lập tức tiến tới trước mặt Lục Thiên Quân, đưa cho anh một xấp tài liệu.
Henry đã bị đám vệ sĩ khống chế lại, hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, kêu gào lên với người của mình:
- Các người đang làm gì thế hả, còn không mau nổ súng giết chết đám nhãi tép này?
Một tên lính đánh thuê trong đó lập tức cởi mũ và tháo khẩu trang ra, nhếch môi nhìn Henry.
Tên này thế mà lại là người da trắng?
- Người của "ngài" đã sớm bị Lục tổng giải quyết hết rồi, ở đây kêu gào cái gì?
Tất nhiên mấy tên lính đánh thuê còn lại đều là người của Lục Thiên Quân hết, người của Henry đã sớm không còn một ai nữa.
Chuyện lật ngược tình thế này đến cả Ngụy Hàn nãy giờ chỉ đứng để xem kịch cũng bất ngờ vô cùng, Lục Thiên Quân âm thầm chuẩn bị lại cái bẫy để tóm gọn Henry mà hắn chẳng hề hay biết gì, thật đúng là không đơn giản.
Thú vị rồi đấy!
- Các người...!các người làm sao có thể biết...?
Lục Thiên Quân lúc này đã xem xong tài liệu mà Tư Mã Lộc đưa cho, hắn mới bước về phía Henry, từng bước như một sứ giả địa ngục tới đòi mạng:
- Henry, thủ đoạn nhạt toẹt của trẻ con này mà cũng nghĩ ra được, thật bái phục.
Henry nhìn Lục Thiên Quân đang tiến lại gần mà hắn không thể nào tin được, cũng không có cách nào mà chấp nhận được chuyện hắn đã thua cuộc.
Không thể nào, rõ ràng kế hoạch của hắn