(118)
Trong những ngày khó khăn nhất của Tô Hy khi bị bắt cóc, may có Peter đối xử tốt với cô, thậm chí hắn còn vì cô mà không màng đến tính mạng của mình.
Bây giờ nhìn hắn bình an vô sự đứng trước mặt, cô đương nhiên rất vui.
- May quá, anh vẫn bình an vô sự.
Mà sao anh biết tôi ở đây mà tìm tới vậy?
- Đây là bí mật!
Thật ra sau ngày hôm đó, Lục Thiên Quân đã đưa cho Peter một số tiền lớn để hắn rời đi, nhưng hắn lại muốn đi tìm Tô Hy hơn.
Thông qua Lục Thiên Quân, hắn cuối cùng cũng tìm tới được nơi này.
Nằm ngoài dự tính, cho nên chuyện này Lục Thiên Quân không hề biết.
Peter nhìn Tô Hy một hồi, sau đó liếc nhìn Ngụy Ni đang ngồi ở bên trong qua cửa kính, hắn lại nói tiếp:
- Có vẻ như hôm nay tôi tìm tới không đúng lúc rồi.
Tô Hy cười ngượng ngùng, quả thật hôm nay cô không rảnh, thời gian hôm nay của cô giành cho Ngụy Ni cả rồi.
Dù sao Peter cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô áy náy vô cùng:
- Vậy để hôm khác, tôi mời anh một bữa cơm.
Thế nào?
Peter mỉm cười, thoải mái gật đầu:
- Được thôi!
Peter của lúc trước lúc nào cũng cọc cằn thô lỗ, nhưng bây giờ nhìn hắn cười nhiều hơn, trông cũng được đấy chứ.
Tô Hy cũng vui vẻ cười đáp lại, Ngụy Ni đang chờ nên cô cũng không tiện hỏi thêm nhiều thứ, liền tạm biệt Peter rồi quay trở lại với Ngụy Ni.
...!
Một tuần sau trôi qua, Tô Hy đã quay trở lại trường đại học sau kì nghỉ dài.
Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương đã bị khai trừ khỏi trường đại học rồi, cho nên cô cảm thấy bầu không khí trong lành hơn rất nhiều.
Sau khi biết cô có quan hệ với Lục Thiên Quân, các bạn học cũng đã thay đổi thái độ đối với cô, thậm chí còn có cả những bạn học đi theo nịnh nọt này nọ.
Tô Hy cũng không mấy để tâm tới vấn đề này, hiện tại người bạn thân duy nhất của cô chỉ có Ngụy Ni mà thôi.
Cô đã từng nhìn lầm một lần, cho nên cô thật sự không dám mở lòng với nhiều người nữa.
Sáng sớm hôm nay Lục Thiên Quân bận việc nên đi làm trước, Tô Hy đành đi chung xe với Lục Thiên Viễn.
Lâu rồi cô không để ý tới hắn, hình như mấy ngày nay hắn không có ở nhà thì phải.
Cũng không biết chuyện của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn thế nào rồi, vì sợ Ngụy Ni sẽ buồn nên Tô Hy cũng chẳng dám hỏi.
- Này, tôi hỏi cậu một chuyện?
Bầu không khí trong xe ô tô đang hết sức im lặng, đột nhiên Lục Thiên Viễn lên tiếng trước.
Tô Hy theo phản xạ mà quay sang nhìn hắn, nhíu mày:
- Chuyện gì?
Lục Thiên Viễn lại ngập ngừng một vài giây, dường như còn đang phân vân gì đó.
Sau cùng, hắn mới cất tiếng hỏi:
- Cậu...!có cảm thấy thời gian gần đây Ngụy Ni rất lạ không? Cậu là bạn thân của Ngụy Ni, chắc cô ấy cũng thường hay tâm sự với cậu nhỉ?
Tô Hy càng thêm khó hiểu nhìn Lục Thiên Viễn, không hiểu hắn có ý gì.
Lạ là lạ thế nào chứ? Mà khoan đã, hình như nhìn Ngụy Ni có gì đó lạ thật.
Hôm trước lúc đi ăn cùng