(121)
Tô Hy khẽ liếc nhìn xung quanh vắng vẻ, quả thực chỗ này có hơi khó bắt xe.
Cô chần chừ suy nghĩ một lúc thì lại nghe thấy giọng nói của Peter vang lên thêm lần nữa:
- Không cần kiêng dè tôi như vậy đâu.
Nếu cô sợ bị chồng cô hiểu lầm, tôi sẽ chỉ đưa cô tới gần nhà cô rồi dừng xe.
Peter nói câu này khiến cho Tô Hy có hơi kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt cô cũng không dám tỏ ra quá nhiều biểu cảm khoa trương.
Thì ra Peter lại hiểu rõ về cô như vậy, còn biết cả Lục Thiên Quân chính là chồng cô.
Cũng đúng, hắn ta trước đây từng tham gia bắt cóc cô, chuyện này đối với hắn cũng không quá khó để điều tra ra.
Thật ra là vì Peter từng giúp đỡ cô, cho nên cô mới nể mặt hắn ta, chứ cô cũng không dám dây dưa với người lạ nhiều.
Được rồi, cứ coi như hôm nay là lần cuối cùng đi, về sau cô sẽ chủ động cắt đứt liên lạc với hắn.
Dù sao cô cũng là con dâu trưởng của Lục gia, qua lại với đàn ông khác là điều rất không nên.
Tô Hy âm thầm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước vào trong xe của Peter, trong lòng vô cùng nâng cao cảnh giác.
Nhưng cũng may là Peter giữ lời, đưa cô tới gần biệt thự Lục gia rồi dừng lại, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hôm nay cảm ơn anh!
- Không có gì.
Peter mỉm cười rồi định bước ra giúp Tô Hy mở cửa, nhưng cô đã tự mình mở cửa bước ra trước.
Cô chỉ cười nhẹ với hắn một cái rồi nhanh chân bước về phía trước, đoạn đường này vẫn còn cách biệt thự Lục gia một khoảng nữa.
Cô đi thật nhanh để khuất khỏi tầm mắt của Peter, vì cô thật sự không biết hắn có mục đích gì với mình hay không, cho nên tốt nhất là nên tránh xa thì hơn.
Dù cho hắn không có ý xấu gì, nhưng nếu chuyện này mà đến tai của Lục Thiên Quân thì tính chất của sự việc sẽ trở nên thay đổi.
Anh chiều chuộng cô như vậy là bởi vì anh có tính chiếm hữu đối với cô rất cao, tuyệt đối sẽ không chấp nhận để cho cô có một chút tì vết nào.
Hiểu rõ tính cách của anh, cô trước giờ vẫn luôn có chừng mực, cố gắng không chạm tới giới hạn của anh.
Chỉ cần như vậy, cuộc sống của cô cũng sẽ dễ thở hơn.
Tô Hy vừa đi vừa suy nghĩ, cho tới khi cô ngẩng đầu lên thì biệt thự Lục gia đã ở ngay trước mắt cô.
Thấy xe ô tô của Lục Thiên Quân đỗ trước cổng, cô có chút chột dạ.
Không phải giờ này anh đang làm việc sao, sao lại xuất hiện ở nhà? Chẳng nhẽ...!anh đã nhìn thấy cô đi cùng Peter?
Trong lòng Tô Hy vô cùng bất an, cô định bụng tìm anh để giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng bước chân của cô đã khựng lại sau khi vô tình nhìn thấy một cảnh khác.
Lục Thiên Quân bước ra khỏi xe, theo sau là Hàn Nhi.
Nét mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có Hàn Nhi là ra sức níu kéo anh.
Cô ta nhìn thấy anh định bỏ đi, lập tức ôm lấy anh từ phía sau.
Từ cổng biệt thự Lục gia phải đi thêm một đoạn nữa mới chính thức vào bên trong nhà, đương nhiên nếu như ở đây mà có chuyện gì thì cũng chẳng ai nhìn thấy.
Nhà của các gia đình tài phiệt hầu hết đều là như vậy.
Tô Hy đứng hình nhìn Hàn Nhi và Lục Thiên Quân chằm chằm, hai chân như bị đóng đinh ngay tại chỗ, không thể cử động được.
Hai người họ quay lưng về phía cô cho nên không nhìn thấy cô, chỉ có mình cô nhìn thấy và nghe thấy mọi chuyện mà thôi.
- Thiên Quân, xin anh đừng bỏ em như vậy.
Mạng sống của em giao cả cho anh, em cũng sẵn sàng dâng Hàn thị cho anh, chúng ta quay trở lại như trước có được không?
Tô Hy nhìn thấy Lục Thiên Quân không nhúc nhích, cũng không cố gắng đẩy Hàn Nhi ra nữa.
Điều kiện tốt như vậy, chẳng nhẽ anh dao động rồi ư?
Tô Hy cắn môi, cố gắng trấn an bản thân, bình tĩnh nghe tiếp.
Ở phía trước, Hàn Nhi khóc lóc nức nở trông rất thương tâm, cả cơ thể cô ta dán chặt vào tấm lưng mạnh mẽ của Lục Thiên Quân, ôm không buông:
- Thiên Quân, em biết anh vẫn còn quan tâm tới em, cho nên mới tới bệnh viện thăm em.
Em đã theo anh tới tận đây rồi, cho nên em cũng là người của anh.
Xin anh, mang em đi theo có được không?
Lục Thiên Quân lúc này mới gỡ hai tay Hàn Nhi ra, xoay người lại đối diện với cô ta,