(141)
Tô Hy luôn nghĩ rằng kể từ giây phút ly hôn với Lục Thiên Quân, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cũng là cô một thân một mình chạy tới đất nước Pháp xa xôi để trốn tránh anh, thế mà ngày hôm nay cô lại thức dậy trên giường của anh thế này.
Điên mất thôi, chỉ là tình một đêm, tại sao mọi chuyện lại đi xa tới mức này chứ?
Không được, cô phải thật bình tĩnh lại, tuyệt đối không được phép yếu thế khi ở trước mặt anh:
- Quần áo của tôi đâu, tôi muốn về nhà!
Tô Hy hùng hồn nói, nhưng cô lại không dám nhìn sang Lục Thiên Quân.
Hiện giờ trên người cô không có một mảnh vải nào che thân, nhớ lại tất cả những chuyện đêm qua, cô chỉ ước gì bản thân mình có thể mất trí nhớ.
Lục Thiên Quân vẫn không rời mắt khỏi Tô Hy, biểu cảm của cô trong mắt anh lại trở nên đáng yêu hết cỡ, thật là muốn trở nên xấu xa một chút.
Thế là anh không hề cho cô chút mặt mũi nào, bình thản đáp:
- Đống quần áo nhớp nháp kia cũng không mặc lại được, nên vứt hết đi rồi.
Câu nói này đã thành công chọc giận Tô Hy, cô tức giận trợn mắt với anh, thiếu chút nữa là giơ tay lên đánh anh.
Chắc chắn là tên đàn ông đáng ghét này đang cố tình muốn nhắc lại chuyện đêm qua mà, sao anh ta có thể trắng trợn một cách bình thản như vậy?
- Anh...!vậy giờ tôi mặc cái gì? Thật là quá đáng!
Tô Hy gần như là ôm hết chăn vào mình, cố gắng che đi thân thể trắng nõn nà chi chít những dấu hôn vào trong chăn.
Tất nhiên cô cũng biết đây chính là kiệt tác do đêm qua Lục Thiên Quân để lại.
Nếu mà để cho người khác nhìn thấy, cô không biết nên chui vào cái lỗ nào cho đỡ xấu hổ nữa.
Lục Thiên Quân nghe xong câu nói của Tô Hy, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh cố tình áp sát vào cô hơn nữa, khiến cho cô hốt hoảng mà ôm chăn lùi lại:
- Anh...!anh định làm gì?.
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
- Em nói xem?
Tô Hy bị ép tới mức không thể lùi lại thêm được nữa, Lục Thiên Quân liền giơ hai tay lên bao vây cô trong phạm vi chỉ thuộc về mình.
Đã 4 năm trôi qua rồi, cô càng ngày càng đáng yêu, khiến cho anh không nhịn được mà muốn trêu chọc:
- Bé con, em nói xem hành vi cố tình câu dẫn đàn ông của em là có ý gì đây, hửm?
Tự nhiên bị gán tội danh từ trên trời rơi xuống là "câu dẫn đàn ông", Tô Hy tức giận giơ tay lên không chút nương tình mà đập anh một cái, sau đó vùng vẫy muốn đẩy anh ra:
- Đồ thần kinh, ai thèm câu dẫn anh?
Lực tay của Tô Hy khá mạnh, khiến cho Lục Thiên Quân có hơi đau một chút.
Anh bật cười, theo ý muốn của cô mà thả cô ra:
- Nhưng đêm qua có người nhào vào lòng anh, rồi còn mời gọi anh nữa...!
Tô Hy biết ngay Lục Thiên Quân sẽ không dễ dàng buông tha cho mình mà, không kịp để cho anh nói hết một câu, cô đã lập tức lao tới lấy tay bịt miệng anh lại.
Không muốn nghe, cô cũng không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đêm qua.
Vậy nên, làm ơn hãy tha cho cô đi có được không?
Nhưng cũng vì do tay nhanh hơn não, cô lại một lần nữa để tuột chăn xuống, cơ thể đầy đặn không chút che giấu rơi vào tầm mắt của anh.
Cô vội vã rụt tay lại, làm động tác ôm lấy phần trước của mình:
- Cái đó...!tôi...!
Lục Thiên Quân lập tức biến bị động thành chủ động, anh bao vây lấy cô trong vòng tay của mình, không cho phép cô dùng chăn để che lại nữa.
Yết hầu của anh liên tục trượt lên trượt xuống, ánh mắt nhìn cô cũng chằm chằm không chớp mắt, nóng bỏng như muốn đốt cháy cô:
- Bé con, em có hiểu lần gặp mặt này của chúng ta là có ý nghĩa gì không?
Thời gian này tập đoàn Lục thị cũng đã tiến vào thị trường nước ngoài, Lục Thiên Quân tới đây vừa là vì công việc, cũng vừa là vì muốn gặp Tô Hy.
Anh đã hứa với lòng mình rằng, nếu vô tình gặp lại cô, anh sẽ nắm chặt cơ hội và không bao giờ buông tay cô thêm lần nữa.
Nhưng cái vô tình này đối với anh dường như quá khó khăn, cho nên anh đã biến cái vô tình đó thành cố tình, chủ động tới quán bar đêm qua để tiếp cận cô.
Nhưng tới nơi, anh lại hay tin là cô đang gặp một chút rắc rối nhỏ, anh cũng không ngồi không xem kịch, lập tức