(21)
Hà Diệp Nhu thật không ngờ Tô Hy lại chỉ trả lời như vậy, thậm chí còn không để tâm tới những lời khiêu khích của cô ta.
Cô ta càng thêm tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn của Tô Hy vẫn bình thản như cũ, cô ta lại không dám hành động sơ suất.
Hôm đính hôn cô ta đã mất mặt thế nào, hôm nay cô ta càng không thể giẫm lên vết xe đổ đó được.
- Tô Hy à, cô nói vậy nghĩa là không phủ nhận đúng không? Thôi, cô cũng không cần phải giải thích đâu, tôi đều biết cả rồi.
Hà Diệp Nhu nhếch môi cười thầm trong lòng, xem xem lần này Tô Hy sẽ đáp lại thế nào.
Cô ta quả thực đã điều tra ra được chuyện Tô Hy tự bán mình, ông chủ Vương kia đã ra giá một con số không hề nhỏ.
Chắc chắn là Tô Hy đã đi theo Vương Nghĩa rồi, nếu không sao cô dám ngang nhiên quay trở lại trường học như vậy chứ?
Tô Hy vẫn điềm nhiên không hề lo lắng, lười nhác đáp lại:
- Nói chuyện với cô chỉ tốn nước bọt mà thôi.
Cái thứ phản bội như cô, nhai lại "cỏ cũ" của tôi mà không biết xấu hổ, lại còn đi khoe khoang khắp nơi.
Cô không biết nhục sao? Có biết viết hai chữ "nhục nhã" thế nào không vậy?
Câu nói của Tô Hy tưởng chừng như chỉ vô tình nhắc tới chuyện cũ thôi, nhưng đã thành công khiến cho Hà Diệp Nhu tức điên lên.
Lúc này cô ta chẳng cần giữ hình tượng gì nữa, lập tức nhào tới muốn tát Tô Hy.
Nghĩ là làm, khi Hà Diệp Nhu chuẩn bị giáng xuống một cú tát thì đột ngột bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại, ngăn không cho tay cô ta cử động được.
Quá trình diễn ra nhanh quá khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Trương Tử Dương cũng không kịp có phản ứng gì.
Bởi vì tâm tư của hắn ta đã rơi vào câu nói của Tô Hy rồi.
Phải, là hắn khốn nạn, hắn đã phản bội lại tình yêu của Tô Hy, khiến cho cô đau khổ.
Bây giờ hắn thực sự rất hối hận, chính vì hối hận nên luôn muốn tìm cách để bù đắp cho cô tất cả mọi thứ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho lỗi lầm của hắn mà thôi.
- Diệp Nhu à...!
Trương Tử Dương định lên tiếng hoà giải nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của cậu nam sinh đang nắm chặt lấy cổ tay Hà Diệp Nhu liếc sang, ánh mắt đó quá lạnh lẽo, khiến cho hắn có chút kinh sợ.
Hà Diệp Nhu thì không khỏi vùng vẫy, la hét:
- Buông ra, cậu có biết tôi là ai không mà dám vô lễ với tôi?
Lục Thiên Viễn như đang nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
Cậu liếc nhìn Tô Hy một cái, khuôn mặt cô cũng không quá kinh ngạc, chỉ bình thản khoanh tay như đang ngồi xem kịch.
Cậu ta càng dùng sức bóp mạnh lấy cổ tay Hà Diệp Nhu, gằn giọng cảnh cáo:
- Đừng có khiến bổn thiếu gia phải mất hứng!
Hà Diệp Nhu một giây trước còn khí thế bừng bừng, một giây sau đã bị lời cảnh cáo của Lục Thiên Viễn doạ sợ.
Nhưng cô ta đương nhiên không chịu phục, cố gắng giãy giụa:
- Tôi là thiên kim tiểu thư của Hà gia đấy, cậu dám đắc tôi với tôi? Muốn ngày mai nhà cậu phá sản luôn không hả?
Câu nói này của Hà Diệp Nhu đã chọc cười Tô Hy, cô che miệng cười, nhìn cô ta bằng ánh mắt châm biếm:
- Giỏi quá, Hà gia bây giờ một tay che trời rồi sao?
Lục Thiên Viễn cũng đã nhíu chặt mày lại, chán ghét buông tay Hà Diệp Nhu ra.
Vì đột ngột nên