(3)
Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy chằm chằm không chớp mắt, khói thuốc lá mù mịt bao vây lấy anh, khiến cho khuôn mặt điển trai của anh trở nên mị hoặc hơn, nhưng cũng nguy hiểm khó lường.
Cô thực sự không biết anh đang nghĩ gì, ánh mắt của anh lúc nào cũng thâm sâu như vậy, dù là 2 năm trước hay 2 năm sau đều khiến cho người khác cảm giác bất an lo lắng.
Liệu anh có đồng ý không?
Phòng ngủ như bị sự yên tĩnh đến ngạt thở đó bóp nghẹn lại, đến cả Tô Hy cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Mãi, cô mới thấy anh dập tắt tàn thuốc đang cháy dở, lười biếng cất tiếng:
- Đương nhiên rồi, em kí vào đây, tôi giúp em lấy lại những gì Tô thị đã mất.
Như vậy công bằng rồi chứ?
Tô Hy ít nhiều cũng cảm thấy bất ngờ vì anh đã chịu đồng ý, cô như được trút bỏ gánh nặng, cuối cùng cũng chịu cầm bút lên kí tên vào hợp đồng hôn nhân.
Khi nãy cô có đọc qua những điều khoản trong đó rồi, chủ yếu là hai bên không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, khi ở trước mặt người lớn trong gia đình thì phải diễn vở kịch hạnh phúc,...kiểu như thế.
Những điều khoản này cô có thể thực hiện được, quan trọng là Lục Thiên Quân đã đồng ý giúp Tô gia rồi, đây là chuyện cô vui nhất.
Ông trời chưa bao giờ dồn ai vào đường cùng mà...!
Lục Thiên Quân nhìn bộ dạng vui đến ngốc của cô, khóe môi khẽ cong lên cười.
Anh nhìn lại bản hợp đồng đã được hai bên kí một cách “tự nguyện”, sau đó cầm bút gõ gõ lên bàn dặn dò cô chuyện sắp tới:
- Ngày mai tôi sẽ đưa em tới bệnh viện gặp bà nội, tới lúc đó nhớ diễn sâu một chút.
Sở dĩ tôi tốn công tìm người quen mà không tìm bừa người lạ ở bên ngoài là vì tư chất của em thích hợp trở thành con dâu Lục gia nhất.
Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Tuy Tô gia đã tàn lụi, nhưng Tô Hy cũng đã từng là thiên kim tiểu thư Tô gia, khí chất cao quý trời ban không ai có thể sánh được.
Với lại Lục Thiên Quân không thích một người phiền phức suốt ngày bám theo mình, nhất là người phụ nữ lạ.
Cho nên Tô Hy vẫn là người thích hợp nhất.
Không ngờ rằng cô lại tự bán mình ở hộp đêm, nếu như người mua không phải là anh thì sao, cô có biết là rất nguy hiểm không?
Đúng là cô bé 19 tuổi chưa trải sự đời!
Tô Hy đương nhiên không biết những suy nghĩ sâu xa của Lục Thiên Quân đó, càng không dám nghĩ tới việc anh lại đi lo lắng cho mình.
Cô vui vẻ đáp lại:
- Hợp tác vui vẻ.
Tô Hy nghĩ, kiểu gì thì ngày mai cô cũng sẽ sớm biết được lí do Lục Thiên Quân lại muốn “kết hôn giả” với mình thôi.
Khi nãy đọc điều khoản ở hợp đồng, cô cảm thấy cuộc hôn nhân này giống như sự thúc giục của trưởng bối đối với anh vậy, dẫu sau thì anh cũng đã 31 tuổi rồi.
Tính ra anh hơn cô 12 tuổi lận...!
12 tuổi, khoảng cách này thật không ngắn một chút nào.
Tô Hy khẽ cười trộm, nhưng rất nhanh chóng bị Lục Thiên Quân bắt gặp.
Con người anh trước giờ không thích đùa, cho nên lúc nào cũng làm ra cái vẻ mặt nghiêm túc đó.
Mà cô cũng nhận ra rằng, từ lúc biết anh chính là Lục Thiên Quân, cô đã buông lỏng cảnh giác rất nhiều.
Anh giống như một liều thuốc độc, khiến cho người ta bất an lo lắng, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng cũng có nhiều lúc cô cảm thấy anh rất an toàn, nhất là bây giờ đây.1
Lục Thiên Quân chỉ nhíu mày, sau đó đứng lên, cốc đầu cô một cái:
- Đi ngủ sớm đi, bé con.
Thấy Lục Thiên Quân định rời đi, Tô Hy liền lập tức giữ tay anh lại:
- Vậy chuyện của Tô gia...!
Không phải là cô sợ anh sẽ nuốt lời, mà là cô muốn biết thời gian cụ thể chính xác.
Chuyện khôi phục lại một tập đoàn đã sụp đổ không phải chuyện nhỏ, cũng phải mất chút thời gian.
Có thể nó không làm khó được Lục Thiên Quân, nhưng cô không thể không lo xa được.
Bố hiện giờ vẫn nằm ở bệnh viện, Hà gia ngày ngày đều đắc ý.
Cục tức này, cô nuốt không trôi.
Lục Thiên Quân không hề để tâm tới câu nói của cô, cái anh quan tâm là bàn tay cô đang níu lấy cánh tay anh kìa.
Tô Hy lập tức ngộ ra, ngượng ngùng thu tay về.
Cô khịt mũi, không dám ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
- Lục thiếu...!
- Yên tâm, tôi đã nói sẽ không nuốt lời.
Em cứ nghỉ ngơi đã, mai còn phải đi gặp bà nội nữa.
Ánh mắt Lục Thiên Quân nhìn cô lúc này đã không còn vẻ lạnh lẽo khi ở trong xe nữa, không biết có phải là do cô nhìn lầm hay không, nhưng rõ ràng ánh mắt của anh lúc nhìn cô đã dịu dàng hơn trước.
Câu nói của anh cũng khiến cho cô yên tâm hơn rất nhiều.
Cô như bị ma xui quỷ khiến, ngoan ngoãn gật đầu nghe lời:
- Vâng!
...!
Suốt cả đêm đó Lục Thiên Quân không ngủ được.
Anh đã nhường cho Tô Hy phòng ngủ của mình, còn bản thân thì sang