(45)
Tô Hy mỉm cười, không đẩy Lục Thiên Quân ra, để mặc cho anh chiếm lấy tiện nghi.
Lục Thiên Quân mê mẩn nhìn cô, sau đó không kìm lòng được mà áp môi xuống đôi môi đỏ hồng kia.
Anh nhè nhẹ mút mát cánh môi cô, cẩn thận nâng niu từng chút một, sợ rằng mình sẽ làm cô đau.
Tô Hy trong lòng ngọt ngào, cô được anh xoay người lại, mặt đối mặt.
Nụ hôn của anh lại tiếp tục rơi xuống, hoà cùng với dòng nước ấm chảy ra từ vòi sen.
Cô nhiệt tình ôm lấy cổ anh, đáp trả lại nụ hôn từ anh.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời, ánh mắt cả hai nhìn nhau ngập tràn hạnh phúc.
Một lát sau Lục Thiên Quân mới tạm thời buông tha cho Tô Hy, trán anh tựa vào trán cô, nơi khoé môi khẽ cong lên nụ cười tà mị:
- Đi tắm sao không đóng cửa, hửm?
Hai má Tô Hy nóng lên, cô thở dốc nhìn anh.
Cô cũng đâu có biết anh lại về giờ này, bình thường cô vẫn tắm như vậy mà.
Tô Hy chu môi nũng nịu, khuôn mặt ngây thơ vô tội sát gần anh:
- Tại anh về sớm thì có, trước giờ em vẫn vậy mà.
Lục Thiên Quân bật cười, âm giọng trầm thấp đầy mê người khiến cho Tô Hy ngơ ngẩn.
Cô được anh bồng lên, bước vào bồn tắm:
- Vậy thì tiện thể hầu hạ anh tắm đi, bà Lục!
- Xí!
Tô Hy nghịch ngợm khẽ cắn lên yết hầu của anh một cái, phụng phịu.
Nhưng cô cũng không từ chối yêu cầu của anh, liền ngồi thẳng dậy giúp anh cởi quần tây ra.
Nhìn cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, anh hài lòng vô cùng.
Lục Thiên Quân ngồi yên hưởng thụ mĩ nhân mềm mại đang hầu hạ mình, khoé môi khẽ cong lên nụ cười yêu chiều vô hạn.
Nhân lúc cô tắm cho mình, tay anh lại không đứng đắn mà du ngoạn khắp cơ thể cô, nghịch ngợm từng tấc da hồng hồng mềm mại.
Tô Hy khó chịu nhăn mặt thở dốc, nhưng vẫn cố gắng tắm nốt cho Lục Thiên Quân.
Anh đi làm cả ngày về đã mệt, cô xót xa cho anh vô cùng, nào nỡ lòng từ chối anh?
Hai cơ thể trần như nhộng dính lấy nhau, khiến cho nhiệt độ trong phòng tắm càng tăng lên, ám muội bao trùm.
- Thiên Quân, anh bận lắm sao?
Tô Hy chịu không nổi sự lưu manh của Lục Thiên Quân, liền mở lời để đánh lạc hướng của anh.
Trong bầu không khí ám muội này, trò chuyện với nhau một chút chắc sẽ đỡ hơn.
Nhưng Lục Thiên Quân nào dễ dàng bị mắc bẫy chứ? Anh chăn chú nghịch ngợm cơ thể cô, lười nhác đáp lại:
- Ừm, nhưng mà em đừng lo.
Tới bữa cứ ăn thật nhiều, không cần lo lắng cho anh.
Lục Thiên Quân có từng nghe mẹ kể rằng, mỗi tối ăn cơm mà anh không về nhà là cô lại thất thần lo lắng.
Anh vừa buồn cười vừa thương, chỉ muốn lập tức ôm chặt lấy cô, nâng niu âu yếm trong tay mà thôi.
Mọi lần về tới nhà cô đều đã ngủ trước, cho nên anh chỉ lặng lẽ ôm chặt cô đi ngủ.
Hiếm có khi anh về sớm như hôm nay.
Không cảnh bình yên trong căn phòng ấm áp khiến cho anh khao khát hạnh phúc.
Nhìn người con gái xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh, dáng vẻ yêu kiều ngượng ngùng tắm cho anh, anh chỉ hận không thể lập tức đè cô xuống dưới thân, hung hăng muốn cô.
Nhưng cô mỏng manh như vậy, anh sợ bản thân lỡ tay làm cô bị thương.
Suy cho cùng là anh không nỡ, nếu không anh sẽ rất đau lòng.
Tô Hy đỏ mặt không đáp, chỉ hơi liếm đôi môi khô khốc như một phản xạ tự nhiên.
Toi rồi, chắn chắn là bố mẹ chồng đã kể cho Lục Thiên Quân nghe tất cả.
Xấu hổ quá đi mất.
- Ai thèm lo lắng cho anh chứ?
Tô Hy vẫn muốn cho bản thân một chút thể diện, bướng bỉnh phản bác lại lời của Lục Thiên Quân một cách vô ích.
Anh mỉm cười ôm cô vào lòng, không vạch trần cô, nhưng cũng không dễ dàng buông tha cho cô:
- Không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta vào việc chính được không?
Tô Hy trợn mắt nhìn Lục Thiên Quân, sau đó luống cuống đẩy anh ra, cái miệng nhỏ chỉ thốt ra được hai chữ:
- Vô lại!
Cô đang thật lòng nghiêm túc muốn tắm cho anh đó, chỉ vì xót xa anh làm việc bận tối mặt.
Nhưng anh hễ về nhà là lại không nghiêm túc với cô, dáng vẻ lưu manh này thật khiến cho cô vừa ghét mà vừa thương, đôi khi còn không nỡ từ chối.
Nhưng ngày mai cô còn lên lớp sớm, với lại anh cũng bận rộn.
Chuyện đó...vẫn nên gác lại một bên thì hơn.
Lục Thiên Quân lại ôm lấy Tô Hy một lần nữa, bàn tay lớn nắm chặt lấy tay nhỏ của cô, ép cô áp xuống dưới.
Tô Hy giật mình tới dựng cả lông tơ lên, xấu hổ muốn rụt tay lại, nhưng lại bị Lục Thiên Quân nắm chặt hơn nữa.
Lục Thiên Quân mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cất giọng nỉ non:
- Giúp anh một chút, được không?
Tô Hy xấu hổ lắc đầu, thứ đó của anh nóng và cứng như vậy, cô thật sự rất sợ.
Lục Thiên Quân liền cúi xuống khẽ cắn lên nơi mềm mại của cô, thấp giọng năn nỉ:
- Đi mà!
Tô Hy mềm lòng, cô cắn chặt môi, trong lòng tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối cùng.
Cô hơi xịch người lại gần anh, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào nơi đó một lần nữa, nắm chặt lấy, nhẹ nhàng lên xuống.
Lục Thiên Quân mỉm cười hài lòng, nhìn người con gái ngây thơ đang "giúp anh" trong sự ngượng ngùng.
Anh vuốt ve mái tóc cô đầy khích lệ, sau đó không kìm lòng được mà nâng cằm nhỏ của cô lên, mạnh mẽ áp môi mình xuống.
Tô Hy yếu ớt đáp lại nụ hôn từ anh, cô biết đối với anh như thế là chưa bao giờ đủ.
Con sói thực sự chỉ mới bắt đầu thức dậy mà thôi.
Nhưng thật lòng thì cô không nỡ từ chối anh, cũng không nỡ nhìn anh khó chịu mà "tự mình giải quyết".
Đối với người đàn ông này, cô đã sớm mê mẩn không lối thoát rồi.
Nụ hôn vẫn triền miên không dứt, Lục Thiên Quân thuận thế bế Tô Hy ngồi lên người mình, để cho cô trực tiếp cảm nhận một cách chân thực nhất.
- Bé ngoan, cho anh!
...!
Hôm