(59)
Buổi chiều...!
Hôm nay tan học, Tô Hy cũng không có gọi điện cho Lục Thiên Quân tới đón mình, mấy ngày nay đều như vậy.
Lâu lâu cô sẽ đi nhờ xe Ngụy Ni, không thì miễn cưỡng đi chung với Lục Thiên Viễn.
Dạo gần đây Tô Hy luôn tỏ ra lạnh nhạt với Lục Thiên Viễn, cũng không thấy anh ấy cố gắng muốn bắt chuyện với cô nữa.
Như vậy cũng tốt.
Thật ra không phải là cô không nhận ra được tâm tư của anh ấy, chỉ là vì cô và anh ấy mãi mãi không thể có cơ hội được nữa.
Người như cô không xứng đáng, cũng không còn sự trong sạch và tự tin để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với ai đó.
Đã từ lâu cô không còn tin vào tình yêu rồi, đối với cô nó quá xa xỉ.
Đang mải chìm trong những suy nghĩ mông lung, đột nhiên trước mặt Tô Hy và Ngụy Ni xuất hiện thêm một bóng người.
- Hy Hy, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Người mà dường như đã biến mất khỏi thế gian này, bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt Tô Hy.
Thái độ của cô đối với hắn ra rất lạnh nhạt, rõ ràng là tỏ ra chán ghét.
Cô khoanh hai tay lên, không buồn nhìn hắn:
- Trương Tử Dương, tôi tưởng anh đi theo Hà Diệp Nhu rồi chứ?
Ngụy Ni đứng bên cạnh tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng đứng yên quan sát Trương Tử Dương, sẵn sàng bảo vệ Tô Hy khi Trương Tử Dương này có ý đồ xấu.
Trương Tử Dương dạo gần đây phải trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, lại thêm áp lực học, bây giờ nhìn hắn có vẻ rất mệt mỏi.
Nếu là trước kia, Tô Hy đã bị dáng vẻ này làm cho mềm lòng rồi.
Nhưng vào thời khắc cô khó khăn nhất, cô mới hiểu rõ thế nào gọi là lòng người.
Cho nên cô sẽ không bao giờ tin người một cách ngốc nghếch nữa.
Trương Tử Dương liền nắm lấy bàn tay Tô Hy, cúi thấp người xuống, hắn dường như là van nài:
- Hy Hy, anh biết em hận anh, nhưng em không thể làm như vậy được.
Gia đình anh chỉ là một gia đình buôn bán nhỏ thôi mà, em nói với Lục Thiên Quân ngừng chèn ép bố mẹ anh đi được không?
Đáng lẽ ra Trương Tử Dương muốn tới gặp Tô Hy để nói chuyện này từ lâu rồi, nhưng lại sợ tai mắt của Lục Thiên Quân ở khắp nơi, hắn phải chờ lắng đi một thời gian đã mới dám đi tìm cô.
Tô Hy nghe vậy bất ngờ vô cùng, có lẽ cô cũng không nghĩ tới việc Lục Thiên Quân đã kịp ra tay với nhà họ Trương rồi.
Nhưng cô cũng rất nhanh chóng che giấu đi tâm tư của bản thân, lạnh nhạt đáp:
- Nhà họ Trương dựa hơi Hà gia để làm ăn nhỏ, nay Hà gia gặp nạn, các người cũng sẽ bị liên lụy theo thôi.
Chứ chuyện này thật không đáng để Thiên Quân ra tay.
Trương Tử Dương đương nhiên biết rõ điều này, dù cho Lục Thiên Quân không đích thân ra tay đối phó tới nhà họ Trương thì Hà gia cũng đủ kéo bọn họ xuống nước theo rồi.
Nhưng đây rõ ràng là ý đồ của Lục Thiên Quân, một mũi tên trúng hai đích rành rành thế kia mà còn muốn chối?
Trương Tử Dương nhẫn nhịn hết nổi rồi, không thể nhượng bộ thêm được nữa, hắn bắt đầu giở lại bản tính xấu xa khó đổi kia:
- Ha, các người tưởng mình có quyền có thế là muốn làm gì thì làm ư? Lục Thiên Quân kia cũng chỉ cưới lại con đàn bà đã bị tôi bỏ rơi mà thôi.
Tô Hy, cô không nhớ lại xem lúc đó cô khóc lóc níu kéo tôi trông nhục nhã thế nào sao? Cô tưởng tôi không biết lí do cô vớ được tới Lục Thiên Quân à? Loại phụ nữ lẳng lơ luôn tỏ vẻ thanh cao như cô, lúc còn yêu tôi đến nắm tay cũng không cho, tới khi chia tay rồi lại không biết xấu hổ mà trèo lên giường gã khác một cách dễ dãi, tôi khinh!
Trương Tử Dương