(64)
Lục Thiên Quân bước theo sau lưng Hàn Nhi, cho tới khi cô dừng lại thì anh mới dừng lại.
Chỗ này đủ yên tĩnh để nói chuyện, xung quanh cũng không có thêm một người nào khác.
Hàn Nhi xoay người đối diện thẳng với Lục Thiên Quân, ngắm nhìn anh một hồi.
Đã 8 năm trôi qua, anh càng đẹp trai nam tính hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ của thiếu niên ngây ngô năm đó nữa.
Sự nghiệp của anh cũng phát triển, đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực.
Tới cả mấy vị tiền bối đi trước anh cũng phải kính kể cúi đầu.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ có thể thuộc về Hàn Nhi cô mà thôi.
- Sao anh không tới sân bay đón em?
Trong bầu không khí im lặng tới ngột ngạt này, Hàn Nhi là người lên tiếng trước, giọng điệu có phần nũng nịu.
Khó ai có thể tưởng tượng ra rằng, khuôn mặt của người phụ nữ tưởng chừng như lạnh lùng với cả thế giới, lúc nũng nịu sẽ trông như thế nào.
Tất cả giống như cô và anh chưa từng xa cách 8 năm, cũng chưa từng nói lời chia tay.
Lục Thiên Quân hơi nhíu mày, không nhìn Hàn Nhi mà hướng ánh mắt về phía trước, giọng điệu châm biếm lạnh lẽo:
- 8 năm trôi qua rồi, vì sao tôi phải làm vậy?
Suốt bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn chờ đợi, chờ tới một ngày nào đó Hàn Nhi trở về nhưng cuối cùng cũng không thấy đâu.
Tới lúc anh buông bỏ và bắt đầu lại một cuộc sống mới rồi, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Cái tình huống chó má này thật không biết nên nói thế nào mới phải.
Đúng là anh đã từng yêu Hàn Nhi sâu đậm, nhưng giờ đây anh đã có thêm một sự ràng buộc khác rồi.
Tô Hy, bé con của anh, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ tổn thương tới cô.1
Đối diện với thái độ lạnh lùng của Lục Thiên Quân, Hàn Nhi ngược lại lại rất bình tĩnh.
Đương nhiên cô cũng đã lường được trước thái độ không mấy thân thiện này của anh, nhưng mọi thứ mới chỉ là bắt đầu mà thôi:
- Vì đã hơn 8 năm trôi qua nên anh không chờ em nữa, lấy người khác làm vợ ư?
Người như Hàn Nhi muốn điều tra Tô Hy cũng không khó, Lục Thiên Quân cũng chẳng có gì để giấu giếm.
Khuôn mặt anh càng thêm lạnh lẽo hơn, anh thấp giọng cảnh cáo:
- Không cần biết lần này cô trở về là có mục đích gì, nhưng nếu cô dám làm tổn hại đến bé con, tôi cũng không niệm tình cũ.
Nụ cười trên môi Hàn Nhi hơi ngưng đọng trong chốc lát, đặc biệt là từ "bé con" nghe vô cùng chói tai.
Cách xưng hô thân mật này là lần đầu tiên Hàn Nhi được nghe thấy, ngay cả khi trước đây yêu nhau với anh, anh cũng chưa bao giờ gọi cô một cách cưng chiều yêu thương như vậy.
Hàn Nhi ghen tị với Tô Hy, ghen muốn chết!
- Thiên Quân, chẳng nhẽ anh đã quên lời hứa của anh rồi sao? Ngày hôm đó anh đã hứa cái gì, anh đã hứa sẽ chờ em về cơ mà.
Em đã trở về rồi đây, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?
Hàn Nhi kích động chất vấn Lục Thiên Quân rồi bật khóc nức nở trông rất thương tâm.
Người ngoài nhìn vào không biết chắc chắn sẽ tưởng rằng anh đang bắt nạt cô ta.
Nhưng anh đã sớm miễn dịch với điệu bộ này của Hàn Nhi rồi:
- Cô có muốn nghe suy nghĩ của tôi về lời hứa đó không?
Lục Thiên Quân đột ngột cất giọng lạnh lẽo, Hàn Nhi khẽ run lên, yếu ớt ngước nhìn anh.
Anh nhếch môi, bước tới sát cô ta rồi nói bên tai:
- Không đáng một đồng!
Hàn Nhi trợn mắt kinh hãi nhìn Lục Thiên Quân, không thể nào, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ? Chắc chắn anh đang nói dối, với tính cách của anh, anh sẽ làm mọi chuyện để có thể ngăn cản những gì gây bất lợi cho Tô Hy.
Một người sống nguyên tắc như anh, tuyệt đối không có hai chữ "ngoại tình".
Trừ khi ly hôn.
- Thiên Quân, em sẽ không làm tổn hại tới Tô Hy đâu, anh ly hôn với cô ta đi có được không?
Hàn Nhi níu lấy tay Lục Thiên Quân, yếu ớt khẩn cầu.
Dáng vẻ níu kéo đáng thương này nếu lọt vào mắt người khác, chắc chắn sẽ có rất nhiều người động lòng với cô.
Nhưng Lục Thiên Quân thì không nằm trong số người đó.
Anh gạt tay Hàn Nhi ra, dáng vẻ xa cách như người lạ:
- Năm xưa tôi cũng từng níu kéo, khẩn cầu cô như này nhỉ?
Nụ cười trên môi càng thêm châm biếm, anh không