(73)
Câu nói của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy càng thêm chột dạ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như cô bị anh bắt gian vậy.
Với lại anh cũng không còn dịu dàng gọi cô một tiếng “bé con” nữa, giọng nói của anh lạnh lùng mà xa lạ.
Cô bắt đầu có chút hoảng hốt.
Lục Thiên Viễn thấy anh trai mình đã hiểu lầm, liền lên tiếng giải thích:
- Anh à, thật ra em chỉ tiện đường nên mới vào thăm bố mẹ Tô Hy thôi.
Dù sao cũng là thông gia với nhau mà.
Câu nói của Lục Thiên Viễn cũng chẳng khấm khá hơn là bao, sắc mặt Lục Thiên Quân càng thêm lạnh lẽo, anh nhếch môi cười nhạt:
- Ồ, vậy sao? Nhìn không ra em và Tô Hy thân nhau tới mức này đó!
Tô Hy âm thầm hít một hơi thật sâu, trong lòng lạnh ngắt vì thái độ này của Lục Thiên Quân.
Lần đầu tiên trong đời cô to gan bênh vực Lục Thiên Viễn trước mặt Lục Thiên Quân, bởi vì có một số cái anh rất là vô lí, cô không thể nhẫn nhịn mãi được:
- Dù sao bọn em cũng bằng tuổi, từng học chung 3 năm cấp ba và bây giờ học chung trường đại học, sao có thể gọi là không thân thiết với nhau chứ? Lục Thiên Viễn tới đây chẳng có gì bất thường hay không hợp lí cả.
Tô Hy thầm nghĩ, cô ăn phải gan hùm rồi nên mới dám nói như vậy.
Lời nói vừa cất ra khỏi miệng, cô đã vô cùng hối hận, thật muốn thu hồi lại câu nói vừa rồi ngay lập tức.
Nhưng có lẽ không kịp nữa.
Cô chỉ còn thấy sắc mặt âm u chết chóc của Lục Thiên Quân, trên môi là nụ cười còn lạnh lẽo hơn cả gió Bắc Cực:
- Quả thật rất thân thiết, thời gian quen nhau còn dài hơn cả thời gian kết hôn của chúng ta nữa, nhỉ?
Lần này Lục Thiên Quân thực sự tức giận thật rồi, bỏ lại một câu nói lạnh lẽo ấy, anh xoay người rời đi ngay lập tức, cũng không ngoảnh mặt lại lần nào nữa.
Tô Hy đứng nhìn theo bóng dáng anh xa dần, cô như bị vắt kiệt sức lực, mất thăng bằng mà ngã xuống.
May có Lục Thiên Viễn nhanh tay đỡ lấy cô, anh ấy lo lắng hỏi han:
- Cậu ổn thật chứ, có cần tới bệnh viện hay không?
- Không, không cần đâu.
Tôi muốn vào nhà thăm bố mẹ tôi.
Tô Hy lắc đầu một cách máy móc, cô lí nhí trong miệng nói.
Lục Thiên Viễn đương nhiên nghe rõ những gì cô nói, anh ấy gật đầu, đỡ cô về phía trước:
- Tôi đỡ cậu nha!
- Thế nào cũng được.
Tô Hy thực sự mệt mỏi, cô không còn chút sức lực nào để đẩy Lục Thiên Viễn ra, đành để mặc cho mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Cô và Lục Thiên Quân, cứ thế mà một lần nữa chiến tranh lạnh với nhau.
Lần này là do cô cố tình gây trước, không phải là lỗi của anh, cô càng không có tư cách gì mà trách móc anh cả.
Cô cảm thấy, như vậy cũng tốt.
Vậy thì cứ thế này cho tới khi ly hôn đi, ít ra thì cho tới lúc đó, có lẽ cô sẽ không còn lưu luyến anh nhiều như bây