(80)
Tư Mã Lộc nghe Lục Thiên Quân ra lệnh, anh ta liền lập tức dừng xe lại và đi ra khỏi xe.
Quả thực anh ta không muốn tiếp tục làm bóng đèn giữa Tô Hy và Lục Thiên Quân nữa, mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào, không cần đoán cũng biết rồi.
Xe ô tô đã dừng lại, Tô Hy ngơ ngác nhìn Lục Thiên Quân, đầu óc mơ màng không tỉnh táo.
Toàn thân cô lúc này nóng như lửa đốt, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ cô thấy nóng như vậy.
Cô thật sự rất khó chịu, cơ thể như muốn nổ tung lên.
- Thiên Quân...!hức hức...!
Tô Hy nức nở như một bé mèo hoang đáng thương, muốn được sự trợ giúp của Lục Thiên Quân.
Anh thở dài ôm chặt lấy cô cô, thì thầm bên tai cô:
- Bé con, anh chỉ là đang giúp đỡ em thôi, đừng coi anh là lưu manh nhé!
Những lần gần gũi trước cùng Tô Hy đều là lúc cả hai tỉnh táo và tự nguyện, cho nên mọi thứ đều rất thoải mái.
Nhưng bây giờ cô lại không được tỉnh táo, nhìn cô nức nở đầy bất lực, anh lại càng không nỡ làm cô bị đau.
Với lại, anh luôn muốn cô cảm nhận anh một cách chân thực nhất, những thứ dùng để kích thích này trước giờ anh chưa bao giờ chạm đến, đây cũng là nguyên tắc của anh.
Hôm nay đành phải để cô chịu thiệt thòi một chút rồi.
Tô Hy nhìn Lục Thiên Quân chằm chằm, đầu óc choáng váng nên không hiểu ý của anh là gì, nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu.
Cô bây giờ cũng không nghĩ được nhiều thứ như vậy, cơ thể cô sinh ra hàng loạt cảm xúc lạ lẫm, khó chịu đến tột cùng.
Được sự đồng ý của Tô Hy, Lục Thiên Quân mới dám chạm vào người cô.
Mặc dù ban nãy ôm cô vào trong lòng, cô ngọ nguậy hết lần này tới lần khác khiến cho anh như muốn phát điên lên, nhưng anh vẫn phải kiềm chế lại bản thân mình.
Anh luôn tự nhận bản thân mình là người rất giỏi kiềm chế, nhưng một khi được giải phóng, anh sẽ thực sự là một con thú dữ.
Con thú dữ này, rất nhanh thôi sẽ nuốt chửng lấy cô, ăn sạch không bỏ xót chỗ nào.
...!
Ở bên kia, tình hình cũng không tốt hơn so với Tô Hy và Lục Thiên Quân là bao, Lục Thiên Viễn cảm thấy mình điên rồi nên mới đi lo chuyện bao đồng như vậy.
Nhưng nhìn Ngụy Ni hiện giờ đang nằm trong vòng tay của mình, anh lại không nỡ bỏ mặc cô.
Cô hơi ngọ nguậy một chút, lẩm bẩm:
- Lục Thiên Viễn, buông mình ra đi, cứ mặc kệ mình.
Ngụy Ni biết rõ nếu bây giờ Lục Thiên Viễn còn không chịu buông ra, cô sẽ không thể nhịn được nữa.
Cô hít phải một lượng ít hơn so với Tô Hy, cho nên bây giờ vẫn còn tỉnh táo một chút chứ không bị như Tô Hy.
Nhưng xuân dược thì vẫn là xuân dược, nó sắp phát tác rồi, và cô sẽ điên mất.
Dù cho Ngụy Ni có nói như vậy thì Lục Thiên Viễn vẫn như cũ, hoàn toàn không có ý định buông Ngụy Ni ra giữa chừng.
Trên khuôn mặt anh cũng không tỏ ra quá nhiều biểu cảm, anh chỉ lạnh nhạt nói:
- Ráng chịu thêm chút nữa đi, sắp tới khách sạn rồi.
Một câu nói này của Lục Thiên Viễn khiến cho Ngụy Ni hơi ngẩn người ra, hốt hoảng.
Cái gì chứ, đi khách sạn sao? Không đâu, chắc chắn là do cô nghe nhầm rồi, Lục Thiên Viễn không phải loại người tùy tiện như vậy.
Nhưng, dù cho có lo lắng đi chăng nữa thì cô vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, mong chờ.
Vì anh là người mà cô thích, nếu như người đó là