(9)
Đùa sao?
Tô Hy giận tím người, sao Lục Thiên Quân có thể tùy tiện đùa giỡn cô như vậy chứ? Cô không thèm nói chuyện với anh nữa, thu lại biểu cảm sợ hãi khi nãy, cô lạnh lùng quay mặt đi.
Lục Thiên Quân thấy vậy thì vẫn không rời mắt khỏi Tô Hy, anh chỉ đành cười bất đắc dĩ, nói:
- Em cứ yên tâm ngủ lại phòng này đi, anh sang phòng sách ngủ cũng được.
Tô Hy chỉ im lặng không đáp, chờ tới khi Lục Thiên Quân đi hẳn, cô mới yên tâm tiến về phía giường lớn, thoải mái ngồi xuống.
Không hổ là biệt thự nhà họ Lục, phòng ngủ của Lục Thiên Quân thật sự rất rộng lớn, thoải mái vô cùng.
Mặc dù màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu đen, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào, ngược lại cô lại cảm thấy cũng có chút ấm áp.
Từ ngày Tô gia gặp chuyện, Tô Hy không sao ngủ ngon được.
Dù sao cũng từng là thiên kim đại tiểu thư, cô thật sự không quen khi phải ngủ ở những chiếc giường lạ lẫm.
Nhà của chú Tô Dự không đến nỗi tệ, chỉ là do cô không quen mà thôi.
Nhưng giường của Lục Thiên Quân rất thoải mái, cô rất thích.
Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã muộn rồi, cô liền đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ.
Ngày mai còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cô phải giữ sức để tiếp tục chiến đấu.
Dù sao, mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
...!
Lục Thiên Quân lại một đêm không ngủ được, anh ngồi trong phòng sách, khói thuốc mù mịt.
Nghĩ đến Tô Hy, anh chỉ biết cười bất lực.
Hình ảnh của cô cứ quấn lấy trí óc anh, khiến cho anh muốn chợp mắt cũng khó.
Mất ngủ, Lục Thiên Quân lại điên cuồng lao đầu vào làm việc, chủ yếu là giải quyết những rắc rối còn xót lại của tập đoàn Tô thị.
Cho tới khi anh ngước đầu lên nhìn đồng hồ, đã 5 rưỡi sáng rồi.
Anh liền thu dọn một chút, quay trở về phòng ngủ của mình.
Có lẽ Tô Hy không hề hay biết, phòng ngủ của Lục Thiên Quân có nút sử dụng dấu vân tay để mở khoá, cho nên dù cô có khoá cửa bên trong cũng vô ích thôi.
Trừ khi là anh không muốn giở trò lưu manh, nếu không thì cô muốn thoát cũng không nổi.
Nghĩ lại đêm hôm qua, anh cảm thấy mình đùa hơi quá trớn thật, dù sao cô vẫn còn nhỏ.
Thôi thì cứ để cho mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên vậy.
Tô Hy ngủ rất say, hoàn toàn không biết Lục Thiên Quân đã trở về phòng.
Anh không làm phiền cô mà nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, tuyệt đối không để lại chút tiếng động nào.
Khoảng 30 phút sau, anh mới bước ra, trên người đã ăn mặc âu phục chỉnh tề.
Tô Hy vẫn còn ngủ say sưa, Lục Thiên Quân liền bước đến bên cạnh cô, ngắm nhìn cô một lúc.
Bất giác anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xinh xắn của cô, không ngờ cô lại giật mình mở mắt, suýt chút nữa là hét toáng lên.
Lục Thiên Quân đã kịp bịt miệng cô lại.
Tô Hy trợn mắt kinh ngạc nhìn Lục Thiên Quân, trong lòng đầy cảnh giác.
Cô là một người rất nhạy cảm, nhất là sau khi Tô gia xảy ra chuyện, cô lúc nào cũng cảm thấy lo lắng không thôi.
Cho nên khi anh chạm vào, cô đã cảnh giác bật dậy như một phản xạ tự nhiên.
Lục Thiên Quân buông tay khỏi Tô Hy, cô lập tức cất giọng chất vấn:
- Sao...sao anh lại ở đây?
Cô nhớ rõ ràng là hôm qua mình đã khoá chặt cửa rồi mà, hay là Lục Thiên Quân định nhân lúc cô ngủ mà giở trò lưu manh?
Lục Thiên Quân không biết nên khóc hay nên cười, anh liền thành thật giải thích, khuôn mặt đẹp trai đầy vô tội:
- Đây là phòng ngủ của anh mà, anh thiếu gì cách để vào phòng chứ?
Tô Hy tức giận, chắc chắn là anh có ý đồ xấu rồi.
Rõ ràng hôm qua còn nói cô cứ yên tâm ngủ lại, tới ngày hôm lại lập tức lật mặt.
Đáng lẽ ra cô không nên tin tưởng anh mới đúng, nhưng cô lại không thể nào trút giận ra ngoài được, vì anh là người mà cô không thể tùy tiện đắc tội.
Tô Hy bình tĩnh lại, nhận ra tư thế của cả hai lúc này có hơi mờ ám, cô liền rụt người vào trong chăn, hắng giọng nói:
- Anh rõ ràng nói không chạm vào em mà, chẳng nhẽ anh định lật mặt? Anh không thể như thế được, nếu không ngay cả tin tưởng anh chắc em cũng không dám nữa.
Ngữ khí của Tô Hy cũng không quá gay gắt, nhưng từng câu từng chữ lại sắc bén vô cùng, nhìn thế nào cũng không thấy cô giống với một Tô Hy hồn nhiên ngây thơ như trước nữa.
Giờ đây, từng bước đi cô đều bắt buộc phải tính toán rõ ràng, nhất là đối với người đàn ông tên Lục Thiên Quân này, phải mềm chứ không được rắn.
Đại sự chưa thành, anh bây giờ vẫn là vị cứu tinh lớn nhất của cô.
Cho nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn những trò lưu manh của anh mà thôi.
Nhận lại một tràng "tổng sỉ vả" của Tô Hy, Lục Thiên Quân không giận mà còn cười.
Anh lười nhác giải thích thêm lần nữa:1
- Đại tiểu thư à, phòng mở bằng dấu vân tay của anh, cho dù nửa đêm em có khoá cửa thì anh cũng vào được.
Nếu muốn giở trò lưu manh thì anh đã làm từ đêm qua rồi, đâu cần phải chờ tới