(90)
Mặc dù rất bất mãn với việc bị bạn thân của Tô Hy xen ngang như thế, nhưng Lục Thiên Quân vẫn đồng ý lái xe đưa cô tới chỗ của Ngụy Ni.
Trên đường đi, cô vô cùng lo lắng cho cô ấy, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, mà cô ấy cũng không nói rõ trong điện thoại.
Lục Thiên Quân lâu lâu lại quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Tô Hy, biết cô đang lo lắng cho Ngụy Ni nên anh lập tức tăng tốc xe nhanh hơn.
Khi tới nơi, anh cũng không tiện đi theo cô, chỉ dặn dò:
- Bao giờ muốn về thì cứ gọi điện cho anh.
Tô Hy khẽ gật đầu, đi được mấy bước thì cô đột nhiên dừng bước, quay lại chỗ anh.
Cô không nói gì mà đột ngột kiễng chân lên hôn môi anh một cái, mỉm cười:
- Anh vất vả rồi!
Một vị tổng tài cao cao tại thượng, trên dưới đều kiêng dè kính nể, vậy mà lại nguyện ý làm "tài xế" cho cô.
Nghĩ vậy thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi, cô thật sự chưa bao giờ dám mơ tới giấc mơ cô được Lục Thiên Quân yêu thương chiều chuộng như vậy.
Mặc dù nhiều lúc anh lưu manh không đứng đắn thật, nhưng cô chỉ giận anh một chút rồi lại nguôi giận luôn hà.
Cô không sao giận nổi anh được, đây là sự thật mà cô thừa nhận.
Tô Hy biết bản thân không thể làm được gì cho Lục Thiên Quân, trước giờ toàn là anh làm cho cô nhiều mà thôi.
Bây giờ tặng anh một nụ hôn, cũng coi như bù đắp cho anh chút ít.
Thiệt thòi cho anh rồi.
Khoé môi Lục Thiên Quân khẽ cong lên cười, dù nụ hôn của cô chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng vẫn lưu lại một chút dư vị ngọt ngào, quyến luyến.
Bé con này, ngoan hơn rồi đó.
Vừa nãy còn giận dỗi vì anh lừa hôn cô, vậy mà bây giờ lại chủ động hôn cảm ơn anh.
Nếu cô ngày nào cũng có tâm như vậy, anh nguyện chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào này, không màng tới chuyện khác.
Tính ra thì, mọi người trong Lục thị kiêng dè Tô Hy là đúng rồi.
Có câu "Hồng nhan hoạ thủy" mà lại, từ khi cưới Tô Hy, Lục Thiên Quân thật sự không còn cuồng làm việc như trước nữa, thậm chí là có khi bỏ bê một số công việc.
Nhưng đổi lại thì có một cái lợi là, Tô Hy là người điều hoà được tâm trạng của anh.
Mỗi cuộc họp căng thẳng chết chóc, cuộc gọi đến bất chợt của cô đã cứu họ không ít lần.
Tô Hy có hơi xấu hổ khi chủ động như vậy, hôn xong cô khẽ lùi lại một bước, không cho phép Lục Thiên Quân có cơ hội giở trò.
Lục Thiên Quân đứng yên nhìn cô xoay người chạy vào biệt thự nhà họ Ngụy như bị ma đuổi, nụ cười trên môi càng thêm nồng đậm.
Anh khẽ xoa xoa môi mình, nhìn bóng dáng của cô khuất hẳn rồi mới bước vào trong xe, lái xe rời đi.
Việc Tô Hy đột nhiên xuất hiện ở trong nhà khiến cho Ngụy Thương hơi bất ngờ, cô đang vội nên chỉ chào hỏi anh ta một cách qua loa rồi chạy lên phòng Ngụy Ni.
Ngụy Thương không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lâu lắm không được gặp cô rồi, bây giờ gặp lại anh cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Tô Hy đã đứng trước cửa phòng Ngụy Ni, gấp gáp gõ cửa:
- Tiểu Ni ơi, mình tới rồi, cậu mau mở cửa cho mình đi.
Ở trong phòng, rất nhanh đã có động tĩnh.
Ngụy Ni mở cửa cho Tô Hy vào trong, đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Tô Hy nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy mà hết cả hồn, cô vội vã gặng hỏi:
- Tiểu Ni, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ, là ai đã bắt nạt cậu?
Tô Hy càng gặng hỏi, Ngụy Ni càng nức nở nhiều hơn.
Cô ấy ngước nhìn Tô Hy, liên tục lắc đầu:
- Tiểu Hy Hy ơi, mình phải làm sao bây giờ? Huhu, mình không biết nên làm gì cả...!
Tô Hy đành ôm Ngụy Ni vào lòng, vỗ về an ủi.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho Ngụy Ni kích động như vậy, cô phải chờ cô ấy bình tĩnh lại đã rồi mới hỏi chuyện được.
Cứ như thế, Tô Hy dỗ dành Ngụy Ni.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô ấy mới ngừng khóc.
Tô Hy vẫn nhẫn nại an ủi Ngụy Ni, chờ tới khi cô ấy kể lại được chuyện vừa xảy ra với cô ấy:
- Tiểu Hy Hy ơi, mình vừa làm một chuyện ngu ngốc.
Mình...!mình chủ động liên lạc với Lục Thiên Viễn, nhưng bị từ chối rồi.
Hức hức, mình khiến cho cậu ấy chán ghét tới vậy sao? Chẳng nhẽ...!những chuyện xảy ra không thể khiến cho cậu ấy động lòng dù chỉ một chút sao?