(99)
Sau khi mua nhẫn xong, Lục Thiên Quân liền cùng Tô Hy rời khỏi.
Anh nắm lấy tay cô thật chặt, tuyệt đối không để lạc mất cô dù chỉ một bước.
Cả hai vẫn cứ tiếp tục đi trên con đường phố tấp nập, băng qua đoàn người để quay trở lại vị trí đỗ xe.
Đột nhiên lúc đó, có một chiếc xe moto đột ngột ngột lao tới, giật đi túi xách của Tô Hy rồi phóng xe đi.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cho Tô Hy không kịp có phản ứng gì, mà dòng người vẫn đông tấp nập nên chẳng ai để ý tới chuyện này cả.
Ở đây, việc ban này bị giật túi không còn quá xa lạ rồi, thường là những người từ nơi khác đến như Tô Hy và Lục Thiên Quân sẽ trở thành đối tượng của bọn chúng.
Chờ tới khi cả hai đều lơ là mất cảnh giác nhất, bọn chúng sẽ hành động.
Tô Hy kích động muốn đuổi theo nhưng bị Lục Thiên Quân giữ lại, anh vẫn bình tĩnh hơn cô rất nhiều:
- Bây giờ chúng ta chạy đuổi theo cũng không kịp, để anh qua bên kia đánh xe tới đã.
Tô Hy thì không thể bình tĩnh được như vậy, trong túi xách của cô không chỉ có tiền đâu mà còn có nhiều giấy tờ quan trọng khác.
Hơn nữa ban ngày ban mặt còn gặp cướp giật, thật sự không thể nào chấp nhận nổi.
Nhớ tới những lời mà Lục Thiên Quân từng nói, Nam Phi trị an không được tốt cho lắm.
Quả nhiên là như vậy.
- Vậy em ở đây chờ anh!
Tô Hy nói câu này, Lục Thiên Quân thực sự không yên tâm cho lắm.
Nhưng tình hình bây giờ gấp gáp, anh cũng không có nhiều thời gian lo nghĩ nhiều như vậy, đành dặn dò cô một câu:
- Chú ý cẩn thận, anh sẽ nhanh thôi.
- Vâng.
Lục Thiên Quân vội vã băng qua đường bên kia để đánh xe sang đây, không yên tâm, anh lại ngoảnh đầu nhìn cô thêm một lần nữa.
Xác định cô vẫn an toàn, anh mới lập tức lái xe tới chỗ cô.
Đường phố lúc này vẫn tấp nập người, như thể rằng sự việc vừa xảy ra với Tô Hy khi nãy chẳng ai để tâm tới cả, vì ai ai cũng có việc riêng của mình, khuôn mặt hết sức hờ hững, vô cảm.
Có quá nhiều người qua lại nên bóng dáng Lục Thiên Quân đã khuất khỏi tầm mắt của cô, cô lơ đãng một vài giây, bỗng nhiên có một lực mạnh từ phía sau đập vào phần gáy của cô.
Ánh mắt cô mờ đi, trí óc cũng không còn đủ tỉnh táo nữa, cô đã bị đánh ngất.
Ở bên kia, Lục Thiên Quân khó khăn lái xe ra khỏi đoàn người tấp nập.
Khi quay trở lại, Tô Hy đã không còn ở đây nữa.
Anh lập tức cầm điện thoại lên và gọi một cuộc, kêu thuộc hạ và viện trợ phải tới nhanh nhất có thể.
Đáng chết, rõ ràng là anh không yên tâm rồi, nhưng vẫn bỏ cô ở lại một mình.
Anh hối hận rồi, đáng lẽ ra anh phải luôn để cô đi sát bên mình mới đúng.
Lục Thiên Quân lo lắng tới phát điên, lại lo sợ nhỡ đâu cô gặp chuyện gì bất trắc, anh sẽ hối hận cả đời.
Không chậm trễ một giây phút nào,