Trong lúc còn đang cảm thấy kì lạ thì một cốc nước cam được đặt trước mặt Diệp Vãn Ninh.-Con uống nước cam đi, mẹ kêu người nấu mấy món con thích nhất đấy, chút nữa con ăn nhiều lên biết chưa ? con xem con kìa... gầy quá rồi.Cô trước nay vẫn gầy như vậy, có gì phải thay đổi đâu cơ chứ? Huống hồ cô ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên được, tục ngữ có câu “ không có chuyện tự nhiên ân cần, không phải gian thì cũng là trộm", không biết mẹ cô có hồ đồ uống nhầm thuốc gì không?-Sao thế? Con không thích nước cam à?Giọng nói ấm áp khiến cô sởn da gà-Không phải ạ. Diệp Vãn Ninh lắc đầu, có thể là hôm nay mẹ gặp chuyện gì vui chăng?Diệp Vãn Ninh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cũng không nên từ chối "ý tốt” của mẹ mình , sau khi uống nước cam xong, bỗng nhiên cô cảm thấy bủn rủn. chân tay, choáng váng đầu óc, lập tức ngất xỉu.Đến khi tỉnh lại, thì cô đã nằm bênh cạnh một người đàn ông mang khẩu khí của một ông vua ...Cô đã bị gài bẫy! Bị chính mẹ ruột của mình cho vào tròng!Lúc này, có tiếng có tiếng nói chuyện điện thoại của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ của phòng khách.- Trình Hạo, cậu tặng tôi món quà làm tôi thấy bối rối quá.-Món quà? Trời ơi! Thừa Tiêu à, tớ chính là muốn nói với cậu về việc này.Kỷ Trình Hạo ở bên kia đầu dây vừa nghe chuyện, liền lập tức giải thích với bạn :-Hôm qua khi món quà của tớ đang trên đường chuyển đến cho cậu thì thể quái nào bị chặn lại , mãi đến gần sáng nay mới thả cho cô ta về.Chuyện này là sao?" Người phụ nữ qua đêm với anh ta lại không phải là món quà của Kỷ Trình Hạo sao? Lục Thừa Tiêu nhớ đến dáng vẻ hoang mang của Diệp Vãn Ninh, anh nhíu mày.-Lục Thừa Tiêu nghe giọng nói của cậu, chẳng lẽ tối qua trong phòng cậu có một món quà sao ?Kỷ Trình Hạo suy đoán hỏi vặn lại bạn mình .- Tôi có chút việc , tí nữa nói sau nhé!Lục Thừa Tiêu không cho