*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu trả lời mà Tiểu Hoa tưởng bị bơ thì ra anh...
Lần nữa anh ấy lại chạm đến trái tim cô gái mạnh mẽ này.
Bạch Vỹ hiểu chuyện đứng lên vỗ vai Đạo Thiên.Anh đưa gia gia đi.
Lần đầu tiên anh thấy cô khóc trong gần một năm qua.
-Xin lỗi nhé,để anh thấy tôi yếu đuối.
-Em yếu đuối thì đã sao?Trên thế giới này chỉ cần anh mạnh mẽ bảo vệ em là đủ.
-Anh...anh thật sự muốn bên cạnh tôi sao.Dù cho...
Anh quỳ xuống cạnh cô nắm tay.
-Có ba mẹ cô chứng giám.Tôi xin thề sẽ không bỏ rơi lẽ sống của đời mình.
-Anh hứa đấy, không đùa đấy đây là lần...
Tiểu Hoa chưa kịp nói anh đã vơ lấy cổ hôn cô một cách nồng nàn..Chưa kịp phản ứng gì...
-Đừng xưng tôi với anh nữa.Nghe lạnh nhạt quá.
Tiểu Hoa ngại ngùng vội đứng lên.
-Đồ háu sắc.
Tổng tài cuối chào rồi quay lưng.Tiểu Hoa
đi giữa cánh đồng hoa mẫu đơn.Mùi hương hòa lẫn vào cánh đồng nhưng riêng cô vẫn nổi bật rạng ngời hơn chúng.
Hoàng hôn xuống,cả hai đi dọc bờ biển với ánh nắng chiều chạy nhảy trên sóng nước.Màu hồng tím lãng mạng với bộ đầm sarphie lấp lánh ánh vàng cô đang diện hiện giờ.
Lộng lẫy như một nàng tiên nắng quên lối về thiên cung.Một lát nửa đến dạ tiệc vậy mà cả hai trên thì chỉnh tề dưới thì chân trần.
Chỉ là Tiểu Hoa muốn ngắm hoàng hôn.
-Đạo Thiên anh có thích biển không?
-Không...
-Tại sao?
-Vì nó vĩ đại hơn anh.