-Chào chủ tịch,ông mới về à?
-Con bé ở công ty thế nào?
-Cô ấy hiện là nhà thiết kế chính của Hắc Thị,sắp tới đây sẽ đảm luôn nhà thiết kế thời trang.
Ông lão gật đầu để nhẹ tách trà:
-Nó là một nhân tài hiếm có,từ nhỏ đã thích vẻ vời sáng tạo,rồi cắt dán đủ thứ trong phòng.Nó vẫn nghĩ ta chưa biết mối quan hệ của hai đứa.
Tổng tài nghe tới giật mjnh
-Mối quan hệ gì? Chúng cháu chỉ là sếp với nhân viên
-Hà hà ngày trước ta biết nó nhờ con bé A Kiều đi xem mắt.Xong nó lại muốn vào chính công ty mà người xem mắt nó.Ta biết nhưng không nói ra.Là duyên nợ thì không tránh đi đâu được.Trên đường đưa mẹ con bé đi sinh thì cả hai gặp tai nạn,mẹ nó đó dùng những hơi thở cuối cùng để sinh nó ra. Dù cho ta và anh hai nó có yêu thương cỡ nào cũng sẽ không bằng cha mẹ.Con bé không bao giờ khóc,đối mặt với tất cả bằng những nụ cười.
-Cháu xin phép ông,cô ấy đang sốt nhờ cháu mua chút đồ.
-Ừ đi đi trước giờ nó bệnh chẳng để ai chăm sóc.
Tổng tài cứ như một anh chàng mới yêu.Lo lắng cho cô tự tay mua thuốc mua đồ ăn cho cô.Tay xách tùm lum mặt thì cứ đanh đanh khi ng ta nhìn.
(Sao tôi phải thế này nhỉ?Sao sếp lại phục vụ cho nhân viên.Kiều An
Hảo chờ đấy...) Miệng thì lầm bầm nhưng chân thì bước vào quán trà sữa ngôn tình mua cho cô.
.......
-Kiều An Hảo tôi về rồi đây!
Con bé mở chăn ra rồi thều thào:
-Tôi tưởng anh biến đi đâu luôn rồi đói sắp chết rồi.
Anh đưa tay đỡ con bé sang ghế
-wao...sao anh biết tôi thích uống trà sữa này?
-Ờ...tiện đường tôi mua đại.
Con bé ăn rất nhanh chóng.
-Đây chốc nữa nhớ uống rồi đi ngủ.
Con bé ngồi trên ghế đưa mắt nhìn Tổng tài trìu mến châm chọc
-Tổng tài,anh cũng có mặt tốt đó chứ!
-Cô đừng hiểu lầm.Tôi đến thăm bệnh và sẵn thưởng cho những gì cô đã làm.
Tiểu Hoa mĩm cười:
-Thưởng gì ít thế
Điện thoại reo,con bé nhìn màn hình nửa muốn trả lời nửa không?
-Có chuyện gì vậy?
Bên kia A Kiều giọng đã khá say.
-Thiên Hoa cậu gặp tớ một tí có được không?
-Xin lôi,có gì mai gặp
Một lúc sau,Tổng tài về.Tiểu Hoa mĩm cười suy nghĩ về anh.
Tổng tài cảm ơn nhé