Khiết Song bộ dáng lười biếng vươn vai uốn thân từ trên lầu đi xuống:"em đang làm món gì vậy? Mùi thơm quá!"
Giữa chừng cô mới nhớ ra là nhà mình có thêm một người mà người đó là em dâu tương lai...
Văn Y đang ngồi đọc báo nghe tiếng chị mình liền liếc nhìn chị rồi đôi mắt liếc Hạ Niên một cái không thèm trả lời Khiết Song
-Tỷ tỷ... chào buổi sáng - Hạ Niên đang băm thịt quay sang cười tươi với Khiết Song
-Niên nhi, em đang làm đồ ăn sáng đó sao? Tỷ tỷ cùng Văn Y tích đức lắm mới có được cái "sướng" này a- Khiết Song sũng nịch xoa đầu Văn Y
-Tỷ tỷ cứ quá lời haha- Hạ Niên được khen mà hóa tự kỷ vừa nấu đồ ăn vừa cười ha ha. Tiếng cười trong trẻo thuần khiết phát ra từ Hạ Niên càng làm cho cậu trở nên như đứa trẻ ngốc nghếch vui vì được khen.
Nhịp đập của trái tim Văn Y lại làm việc nhanh hơn. Trong lòng anh dâng lên một loại cảm xúc ấm áp, thoải mái khó có thể diễn tả được. Phải chăng người kiếp này cùng anh sánh đôi chính là y? Thất thần cả buổi Văn Y bị nước canh nóng bỏng đổ một ít vào lồng ngực.
"Ây da, tôi đã bảo là anh tránh qua một bên mà! Anh có làm Sao không?!" Hạ Niên trách móc rồi lấy khăn giấy ở trên bàn chậm chậm ngực Văn Y, lại bị tay anh bắt lấy rồi siết chặt, nhìn mặt Hạ Niên nhăn lại có vẻ do đau nên Văn Y buông tay Hạ Niên ra. "Cậu không cẩn thận mà còn đổ thừa cho tôi sao?"
"Hứ là anh bị lãng tai đó nha" Hạ Niên bĩu môi đem tô canh đặt lên bàn. Khiết Song bên cạnh cười mỉm chi liếc xéo em trai mình "Phải a rõ là Niên nhi đã kêu em tránh ra rất nhiều lần rồi,em đừng ngụy biện Văn Y à!"
"Hai người các người..." Văn Y nổi nóng dùng đũa kẹp mạnh miếng thịt trong dĩa. Khiết Song lên tiếng để giải vây giúp Hạ Niên "Thôi ăn đi để trễ giờ"
Cả ba người sau khi cùng nhau ăn sáng xong thì Văn Y tự giác dọn dẹp sạch sẽ những thứ trên bàn ăn. Văn Y trực tiếp lái xe đưa hai người kia đến trường học rồi chuyển hướng xe chạy đến công ty, còn Khiết Song và Hạ Niên vào lớp vừa vặn tiếng trống