P/s: Đừng để cái tựa nó đánh lừa thị giác
---------------------
" Niên nhi em qua đây có chuyện gì sao? " Khiết Song bỗng lên tiếng hỏi
" A đúng rồi, ma và pa em mời hai người qua nhà dùng cơm " Hạ Niên nhanh chóng trả lời
" Được nga~ " Cô cười tươi kéo lấy tay Văn Y " Đi thôi Y nhi "
Hạ Niên dẫn đầu đi trước cả hai đi phía sau, Khiết Song thì thầm với Văn Y
" Em liệu mà bỏ cái mặt lạnh kia xuống cho chị, không thì đừng mong chị cho em sống yên ổn "
" Chị uy hiếp em? " Văn Y trợn mắt hỏi
" Ừ đấy! Sao nào? " Cô hất mặt đầy thách thức
Văn Y im lặng không trả lời cô, hắn bây giờ là sợ người chị này sao?
" Bama ơi qua rồi đây " Vừa vào tới cửa thì giọng nói của cậu đã vang lên
Cả mẹ Niên và ba Niên đều đồng loạt nhìn ra và cả hai đều ngỡ ngàng, đôi mắt cứ thế dán lên hai người hàng xóm ngoài cửa
" Pama hai người đừng nhìn người ta như con mồi vậy chứ ==" Hạ Niên lên tiếng xong liền đi lên chắn đi tầm mắt của ba và mẹ mình
" A a thực xin lỗi hai đứa " Mẹ Niên cười cười
" Chúng ta thật thất lễ " Ba Niên cũng thập phần ngượng ngùng
" Không sao a~ " Khiết Song mĩm cười đầy tự nhiên. " Cháu là Dương Khiết Song! Kế bên là em trai cháu Dương Văn Y "
" Chào hai bác " Sau câu chào là một nụ cười đầy yêu nghiệt của hắn
" Dương? A không lẽ... " Ba Niên giật mình mở to mắt
" Nga~ nga~ hôm nay cháu cảm ơn hai bác đã mời bữa cơm này nha~ " Khiết Song bỗng cười vui vui vẻ vẻ lớn tiếng nói
" A tiểu Niên vào phụ mẹ dọn cơm ra đi con " Mẹ Niên giật mình đi vào bếp
" Vâng "
" Hai cháu ngồi đi " Ba Niên bình tĩnh lên tiếng
" Thật là làm phiền hai bác rồi " Văn Y ngồi xuống liền cười cười đối với ba Niên
" Đúng vậy " Khiết Song cũng gật gật đầu. " Để cháu vào phụ hai người kia "
Khiết Song vừa đi vào bếp thì bên ngoài ba Niên liền quay sang Văn Y kính cẩn hỏi
" Ngài là tổng tài Dương thị? "
" Ừ! Nhưng cứ gọi là Văn Y trước mặt mọi người trong nhà là được " Văn Y gật gật đầu
Thế là cả hai im lặng không một ai lên tiếng cho đến khi tiếng Lục Niên vang lên
" Xong rồi! Vào ăn thôi "
Cả hai người ngồi ngoài sopha đồng loạt đứng lên đi về phía bếp
" Các cháu từ đâu chuyển đến đây vậy? " Mẹ Niên lên tiếng hỏi
" À Văn Y và con đều từ Anh về " Khiết Song trả lời
Mẹ Niên định hỏi thêm nhưng liền câm lặng nhìn về phía Hạ Niên và Văn Y, cả hai mắt đấu mắt, tay cầm đũa đều đặt tại một miếng thịt trên dĩa
" Hạ Niên con sao vậy? " Ba Niên vội vàng lên tiếng
" Văn Y em... " Khiết Song ngồi kế bên cũng hơi bị choáng
" Văn Y sao lại thành trẻ con như vậy?" Suy nghĩ này là của cô, thực dọa người
Cả nhà ai cũng trợn mắt há hốc nhìn hai con người tính khí trẻ con kia dành đồ ăn, thực sự đó là một tổng tài và một cậu học sinh lớp mười sao? Có trời mới tin!
" Này anh như vậy mà dành đồ ăn với tôi sao? " Hạ Niên phồng má lên nói
" Tôi là khách cậu không thể nhườn sao? " Văn Y nhướn mày nhìn cậu
" Nhưng... " Lời chưa dứt thì cậu đã bị ánh mắt thuốc súng của mẹ Niên bắn thẳng đến. Hạ Niên đành ủy khuất rụt chiếc đũa lại, đôi mắt ánh lên vẻ bất mãn của một đứa nhóc bị cướp kẹo.
Văn Y thấy thế liền thu lại vẻ ngạo mạn mà gắp miếng thịt bỏ vào chén cậu bình thản nói
" Ăn đi "
Cậu ngẩng đầu nhìn Văn