Chu Phỉ lấy trong túi ra tập thông tin của Ngọc Trân đưa đến trước mặt Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử, để họ xem qua một lượt mới lên tiếng nói:
_ Hai người theo dõi cô ta giúp em, cô ta là người của Vân Trang.
_ Theo dõi làm gì? Biết cô ta là người của ai rồi thì vạch trần luôn đi!
_ Thẩm Tử, tôi thật không hiểu tại sao lúc trước Thiên Minh đưa anh đến cạnh giúp đỡ tôi luôn á?
_ Ý cô là gì?
_ Ý nghĩa trên chữ.
Chị Tiểu Tuyết, Triệu Vy Oanh cũng góp mặt, Vân Trang và Lâm Vỹ nói gì đó về em với Triệu Vy Oanh, chắc chắn là không điều không tốt đẹp gì!
_ Được, chị sẽ theo dõi giúp em.
Vương Thiên Minh ngồi bên cạnh như người vô hình, chẳng ai quan tâm đến anh.
Chu Phỉ tiếp tục ăn trưa, đã bỏ quên người nào đó đang tủi thân ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt đen xì của anh làm cho Thẩm Tử phải chú ý, cậu lên tiếng hỏi anh:
_ Thiên Minh, cậu bị sao vậy? Ai lại chọc giận cậu vậy?
_ Cần cậu quan tâm hả? Lo chuyện nhà mình đi!
_ Anh lại nổi nóng cái gì thế hả? Ăn không lo, có tin là ăn chay không?
Lời nói của Chu Phỉ quả thật là có trọng lượng, làm cho Vương Thiên Minh anh chỉ biết cúi đầu không dám nói thêm.
Cảm thấy tình hình trước mắt không ổn tí nào, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử cũng đã ăn no nên tìm cớ chuồn đi trước.
_ Thiên Minh, Phỉ Phỉ, tụi tôi có chuyện nên đi trước, hai người tiếp tục ăn đi nha! Có thông tin gì chị sẽ báo cho em.
_ Vâng ạ!
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử rời đi, Chu Phỉ vẫn tiếp tục ăn chẳng ngó ngàng gì đến anh.
Khó chịu đến không chịu được, lên tiếng hỏi:
_ Phỉ Phỉ, tôi làm gì cho em giận sao? Từ nãy giờ em không nhờ tôi giúp gì cả, chỉ nhờ hai người họ thôi!
_ Là vì chuyện này sao? Tôi có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho anh.
_ Là chuyện gì? Tôi sẽ giúp hết mình cho em.
Chu Phỉ trầm ngâm hồi lâu cũng chưa lên tiếng, Vương Thiên Minh ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn cô đợi câu trả lời, không để anh đợi lâu, cô trả lời:
_ Triệu Vy Oanh nhất định sẽ đến tìm anh, cái cô ta cần là tình cảm của anh, nhưng cái Vân Trang và Lâm Vỹ cần là thông tin của Vương thị.
Hai người họ là đang lợi dụng Triệu Vy Oanh và Âu Dương Chí, một người bên cạnh anh, một người bên cạnh tôi.
Hai người họ ngồi không ngư ông đắc lợi, cũng sẽ không thiếu tin nóng cho báo chí đâu!
_ Ý em là, không để tôi gặp được Triệu Vy Oanh?
_ Cũng không hẳn, anh chỉ cần chú ý hành động của cô ta một chút thì sẽ có cơ hội để cô ta thất bại.
_ Vậy tôi được hậu tạ cái gì?
_ Sau khi thành công, tôi sẽ mời anh và hai người kia ăn cơm tối.
_ Chỉ...!chỉ vậy thôi sao?
_ Anh muốn gì nữa!
_ Muốn tạo em bé.
Chu Phỉ không trả lời anh, cũng không biểu hiện gì thêm.
Sau khi ăn trưa, anh đưa cô về công ty, anh cũng về Vương thị.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đang trên đường chuẩn bị về shop thời trang của mình thì bắt gặp Triệu Vy Oanh đang lén lút đứng trước cửa khách sạn Đêm Sao như đang chờ ai đó.
_ Tiểu Tuyết, cô ta chẳng phải là Triệu Vy Oanh sao? Đứng ở đấy làm gì vậy?
_ Xem tình hình đi, không chừng có tin nào đó hót hòn họt luôn thì sao?
Đứng đợi rất lâu, Âu Dương Chí từ xa đi đến, đưa tay tự nhiên ôm lấy Triệu Vy Oanh từ đằng sau, bất ngờ khi có người ôm lấy cô ta hét lên:
_ Ai vậy? Mau buông tôi ra.
_ Là tôi.
Âu Dương Chí lên tiếng, nỗi sợ trong lòng cô ta cũng vơi đi.
Giọng nói chanh chua khó chịu nói:
_ Anh làm tôi đợi lâu đó! Sau hôm nay thì đường ai nấy đi!
_ Tùy vào biểu hiện của cô nữa!
_ Âu Dương Chí, anh đừng có mà quá đáng.
Âu Dương Chí không trả lời, trực tiếp ôm Triệu Vy Oanh vào khách sạn.
Hai người họ quen nhau khi còn ở nước ngoài, vì chuyện ngoài ý muốn mà kéo hai người lại gần nhau.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử thấy hai người họ đã vào trong, lập tức xuống xe đi vào theo sau.
Hai