Hôm nay Chu Phỉ phải đi gặp khách hàng, một người khách trung niên, ít khi xuất hiện trong những bữa tiệc kinh doanh.
Chu Phỉ đến chỗ hẹn, đã chờ hơn mười phút vẫn không thấy người đã hẹn, chờ thêm mười phút nữa cũng chẳng thấy đến.
Ngọc Trân ngồi bên cạnh đã không chịu được nữa, giọng nói khó chịu khi phải chờ một người nào đó, khuôn mặt nhăn nhó khó coi:
_ Chu tổng, có phải ông ta không đến hay không?
_ Đừng nói như vậy, thử liên lạc với thư kí bên khách hàng đi!
Ngọc Trân vừa lấy điện thoại ra thì một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi dẫn theo một bé gái khoảng chừng chỉ bảy tuổi, đi đến cúi người chào Chu Phỉ theo phép lịch sự.
Thấy hành động của ông ta như vậy, cô cũng đứng lên chào lại:
_ Xin lỗi Chu tổng, vì một chút chuyện mà đến trễ, thành thật xin lỗi.
_ Không sao, Đình tổng mời ngồi.
_ Đi bàn việc mà dẫn theo con gái.
Câu nói của Ngọc Trân làm cho Đình Sở phải ngượng nghịu, Chu Phỉ nghe được đã nói:
_ Ngọc Trân, tôn trọng khách hàng.
Xin lỗi Đình tổng, thư ký của tôi, tôi sẽ dạy bảo lại, đây là hợp đồng ông xem qua đi.
Chu Phỉ quan sát con gái của Đình Sở - Đình Dao, ngũ quan bên ngoài thật sự rất dễ thu hút ánh nhìn, nhưng nhìn theo cách của cô thì chắc chắn còn bé giống mẹ, vì chỉ có đôi đôi môi giống với bố.
Đình Sở thấy Chu Phỉ quan sát Đình Dao chăm chú như vậy thì lên tiếng giới thiệu:
_ Chu tổng, đây là Đình Dao con gái của tôi.
_ Chào con, Đình Dao.
_ Chào cô ạ!
Giọng nói dễ thương của Đình Dao làm cô phải cười, nụ cười tươi từ khi chuyện của Lâm Vỹ đến nay.
Sự dễ thương nghe lời của Đình Dao làm cô trông mong một đứa con, Đình Dao ngồi yên lặng bên cạnh để bố làm việc.
_ Mẹ con bé hôm nay không khỏe nên là tôi đưa nó theo, cô thông cảm.
_ Không sao, tôi gửi lời thăm chị nhà.
_ Cảm ơn Chu tổng, hợp đồng này tôi đồng ý kí với cô.
Hai bên kí xong thì trao đổi hợp đồng, Đình Sở xin phép về ngay vì phải làm xong công việc sớm để về với vợ.
Chu Phỉ cùng Ngọc Trân về công ty, trong phòng làm việc một người đứng một người ngồi, không khí căng thẳng khiến cho Ngọc Trân phải khép nép, giọng nói lạnh lùng của Chu Phỉ làm cho Ngọc Trân phải đứng hình:
_ Cô bị sa thải rồi!
_ Chu tổng, tôi làm sai gì sao? Cô nói với tôi đi, tôi sẽ sửa, cô đừng sa thải tôi mà.
_ Vậy những điều này cô sửa được không?
Chu Phỉ đưa đến trước mặt Ngọc Trân một xấp giấy, cô ta cầm lên xem, hình ảnh và những thứ cô ta giả tạo những ngày qua.
Chu Phỉ quan sát biểu cảm hết bất ngờ này đến bất ngờ kia của Ngọc Trân mà khinh thường, giọng nói lạnh lùng của cô tiếp tục vang lên:
_ Cô là người của Vân Trang, người mà Bạch Dương bỏ xót trong đợt lọc nhân viên vừa rồi.
Bởi vì cô vào công ty trước Vân Trang và Lâm Vỹ, lòng tin của cô với những người khác rất cao, nhưng cô bị hai người họ mua chuộc.
_ Chu tổng, cô tha cho tôi lần này đi, tôi không như vậy nữa! Chu tổng, tôi rất cần công việc này, cô đừng sa thải tôi mà!
Ngọc Trân khóc lóc van xin cô, bây giờ mà hối lỗi thì đã muộn rồi, gương mặt không cảm xúc của cô chẳng nuốt nổi cái màn không hề giả trân của cô ta, cô nói tiếp:
_ Cô lén lút làm giả hợp đồng bên khách hàng, lén đưa hợp đồng giả chữ ký của tôi vào xấp tài liệu tôi đã xử lý.
Đưa thông tin công ty cho Vân Trang, tuy không phải thông tin quan trọng nhưng cô đã phản bội tôi