Tối đến, trong nhà chỉ có Chu Phỉ và Vương Thiên Minh ở nhà, cơm tối do anh chuẩn bị.
Chu Phỉ tắm rửa xong xuống nhà đã thấy bàn ăn thịnh soạn.
Ngồi xuống ghế, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, rồi như nhớ ra chuyện gì đó hỏi anh:
_ Thiên Minh, sự kiện giới showbiz khi nào diễn ra vậy?
_ Ba tuần nữa, mà em nghe ai nói vậy? Tôi đâu định đưa em theo!
_ Anh...!tôi đi cùng chị Tiểu Tuyết, không thèm đi cùng anh đâu, hứ!
Giận nha! Đi tiệc mà không đưa cô theo thì chắc chắn là không muốn để cô thấy những cô người mẫu chân dài đi cạnh anh chứ gì? Muốn đi cùng người khác à, không dễ đâu nha!
Vương Thiên Minh nhìn gương mặt đỏ lên vì giận của cô mà vui vẻ, chỉ cần có biểu hiện này của cô thì anh hiểu rõ trong lòng cô đang dần tiếp nhận anh rồi!
Gắp miếng thịt để vào chén cô, mỉm cười tươi giọng nhẹ nhàng nói:
_ Tôi đâu thể để vợ mình đi cùng người khác, đi một mình sợ người khác cướp thì sao? Ăn đi.
Chu Phỉ nén giận ăn miếng thịt anh gắp cho, xem miếng thịt như là anh mà nhai ngấu nghiến, gương mặt lúc giận dỗi của cô vô cùng dễ thương.
Anh bất lực với hành động trẻ con của cô, lắc đầu rồi tiếp tục ăn.
Lên phòng, Chu Phỉ đang xem phim trên máy tính, điện thoại của anh để bên cạnh reo lên, mà anh thì lại đang tắm bên trong.
Cô nhìn màn hình, hiển thị là "Trà Xanh" thì cô biết anh đang xem kẻ này là đồ phiền phức, phá hoại hạnh phúc của người khác.
Chu Phỉ nửa muốn nghe nửa muốn không, nhưng nghe rồi thì anh nghĩ cô là kẻ thích xem điện thoại của người khác thì sao? Nhưng không nghe thì lại bị ảnh hưởng đến âm thanh của phim nên cô hỏi ý kiến của anh trước, đi đến gõ cửa phòng tắm nói vọng vào:
_ Thiên Minh, có người gọi cho anh.
_ Em cứ nghe máy đi!
_ Nhưng màn hình hiển thị là "Trà Xanh", anh thật sự muốn tôi nghe máy sao?
_ Ừm!
Khi Chu Phỉ đi lại thì máy đã tắt, nhưng chưa đến mười giây lại reo lên, Chu Phỉ đưa tay cầm lên nghe máy không một chút do dự, bật hẳn loa ngoài nghe cho rõ.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ, giọng ẻo lả chẳng muốn nghe hết nhưng vì muốn xem cô ta giở trò gì nên đành phải mặc kệ cô ta muốn nói kiểu gì thì nói:
_ Alo, anh Thiên Minh, anh còn nhớ Hạ Di chứ? Sắp tới sự kiện của giới showbiz diễn ra mỗi năm một lần, anh đưa em đi cùng nha? Năm nào anh cũng bỏ rơi người ta để đi một mình, anh không chán à?
Vương Thiên Minh đi ra vừa vặn nghe được câu nói kia của Hạ Di - người mẫu hạng A trong giới.
Anh đi lại ngồi cạnh cô, nhướng mày nhìn Chu Phỉ rồi lại nhìn điện thoại ý bảo cô trả lời, nghe lời ngoan ngoãn làm theo:
_ Cô tìm anh Thiên Minh làm gì? Tối nay anh ấy bận phục vụ tôi nên không tiếp khách.
À, còn sự kiện showbiz đã có tới đi cùng anh ấy nên là cô không còn cơ hội đâu!
_ Cô là ai mà lại dám nói như vậy? Chỉ có tôi mới có thể đi cạnh anh ấy thôi! Khôn hồn thì tránh xa anh ấy càng xa càng tốt nếu không...
_ Nếu không thế nào? Cô có biết cô và nhà tôi khác chỗ nào không? Khác ở chỗ là nhà tôi có cửa còn cô thì không đó!
_ Cô...!rốt cuộc cô là ai?
_ Tôi là người mà phía sau có chồng và mẹ chồng chống lưng, cô muốn đụng vào tôi thì phải hỏi thử xem hai người họ đã cho phép hay chưa?
_ Đã có chồng rồi mà còn gian díu với anh Thiên Minh làm gì nữa, không biết xấu hổ à?
Giọng nói của Hạ Di càng lúc càng tức giận và khó nghe hơn, thật không thể ngờ cô ta thay đổi giọng nói nhanh hơn cả lật bánh tráng luôn.
Chu Phỉ nhếch mép cười nói lại, khí thế không hề suy giảm mà còn tăng thêm, vẻ bình tĩnh đối mặt với chuyện trước mắt không thể chê vào đâu được!
_ Anh ấy cũng chấp nhận điều đó, người không biết xấu hổ là cô đó, người khác đã không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào rồi mà vẫn mặt dày bám đuôi! Sau này cô mà làm phiền Thiên Minh thì đừng trách tại sao tôi cho cô văng khỏi showbiz.
Chu Phỉ nói xong thì tắt máy luôn, chẳng muốn đôi co với những loại người không ra gì như cô ta, đúng là muốn cô tức chết mà! Cuộc gọi này vừa qua đi, cuộc gọi khác lại đến, người hiển thị trên màn hình lại khiến cô muốn đập nát điện thoại nhưng anh đã