Hạ Di không cam tâm khi bị thất thế, cô ta đi đến nắm tay Vương Thiên Minh nói lớn:
_ Thiên Minh, anh không thể tin em một lần sao, anh đừng vô tâm như vậy mà!
_ Cô đang nằm mơ sao? Bảo bối nhà tôi, cô xứng để mà so sánh với cô ấy sao?
_ Thiên Minh, con giải quyết nhanh một chút, đừng để nhiều người tham gia.
Vương Thiên Minh nhìn mẹ mình gật đầu một cái tỏ vẻ đồng tình, sau đó bà cùng Thục Quyên rời đi.
Không phải là bà không can thiệp mà là bà muốn anh tự đánh giấu chủ quyền, những cô gái ngoài kia làm sao xứng đáng làm con dâu của bà chứ!
_ Chuyện gì mà tập trung đông vậy?
_ Lưu tổng, là Chu Phỉ làm loạn rồi lại đổ lỗi cho tôi!
Hạ Di nhìn thấy Lưu Đức đi đến liền đi lại nói trắng thành đen nói đen thành trắng.
Chu Phỉ đứng cạnh Vương Thiên Minh nhìn diễn xuất của cô ta mà khâm phục, không uổng công cô ta xuất thân từ diễn viên thành người mẫu.
Lưu Đức đi đến gần nói lớn, lúc này ông ta vẫn không để ý thấy Vương Thiên Minh và Phương Tiểu Tuyết, hai người họ đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến, dám động vào vợ và em gái của họ thì xem như mình sống quá lâu rồi!
_ Ai là Chu Phỉ, lại dám cả gan làm loạn trong buổi đại tiệc của Lưu Đức này?
_ Lưu tổng, là người của ông không an phận tự làm đổ nước lên người còn quay qua đỗ lỗi cho em gái tôi!
_ Phương...!Phương tiểu thư, cô cũng ở đây sao? Vương tổng, hôm nay cũng gặp được ngài!
Lưu Đức thấy Phương Tiểu Tuyết lên tiếng liền hạ giọng chào hỏi, ánh mắt lại đặt lên người của Vương Thiên Minh.
Ông ta chẳng ngu ngốc gì mà làm chuyện này lớn thêm, ông ta quay sang nói với Hạ Di:
_ Hạ Di, cô mau qua đây xin lỗi Vương tổng và Phương tiểu thư nhanh lên!
_ Người được xin lỗi phải là tôi mới đúng chứ? Lưu tổng, ông nghe đến tên tôi là không biết hay giả vờ không biết?
_ Chu Phỉ, ai cho cô nói chuyện ở đây chứ?
Chu Phỉ cười lạnh rồi bước lên trước một bước nhìn ông ta nói:
_ Lưu tổng, lúc nãy ông còn hỏi tôi là ai mà bây giờ lại gọi tên tôi như đã biết từ lâu, ông là đang lừa mình dối người sao?
_ Chu...!Chu Phỉ, cô là muốn làm loạn? Tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài.
_ Trước khi tôi rời đi thì chúng ta có nên thù mới nợ cũ tính luôn một lượt?
Vương Thiên Minh, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đứng bên cạnh vẫn không hiểu cô đang nói gì, anh kéo cô về sau một chút hỏi nhỏ:
_ Phỉ Phỉ, em đang nói gì vậy?
_ Phải, hai người có nợ gì sao?
_ Cô định tính chuyện gì vậy, có cần chúng tôi giúp không?
Chu Phỉ lắc đầu rồi định nói tiếp thì đột nhiên Lý Nhất từ ngoài đi vào chào hỏi lớn:
_ Chào mọi người, tôi không đến muộn chứ? Đông vui vậy sao?
Thẩm Tử kéo cậu ta vào rồi giải thích nhanh nhất có thể, Chu Phỉ không quan tâm nữa liền nói:
_ Lưu Đức, bây giờ làm ăn phát triển rồi thì có nên trả nợ hay không?
_ Nợ gì chứ? Tôi và cô có nợ gì đâu, cô nhầm tôi với ai rồi!
_ Nhầm? Ông và Lâm Vỹ là người gián tiếp giế.t chết ba tôi, không phải vì ông thì ba tôi có thể sẽ được cứu.
Không phải do ông và Lâm Vỹ nói khích ông ấy thì cớ sự sẽ như vậy sao?
Lý Nhất nghe Thẩm Tử kể sương sương thì cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện, chỉ là Chu Phỉ đang nói về chuyện gần một năm trước sao? Vương Thiên Minh đi đến giữ cô không vì kích động mà ngã.
_ Cô...!cô có bằng chứng không mà nói như vậy? Tôi sẽ kiện cô vì tôi vu khống đấy!
_