Mấy ngày sau, Chu Phỉ đang hít thở không khí trong lành trong hoa viên, một cô người làm vừa nhận thư chạy vào, hớt ha nói:
_ Thiếu phu nhân, thiệp mời của cô.
À không, là của Phương tiểu thư và Thẩm thiếu.
_ Thiệp? Thiệp cưới sao?
Cô ta gật đầu, sau đó đi vào nhà.
Chu Phỉ mở ra xem, hình hai người in trên tấm thiệp, ảnh cưới chụp tại nơi hai người lần đầu gặp nhau.
Chạy vội vào nhà, cô đưa cho Đào Ánh Ngọc xem, bà vui vẻ nói:
_ Nhanh vậy sao? Thế sau đám cưới của Tiểu Tuyết, mẹ sẽ tổ chức cho con và Thiên Minh.
Haizzzz, chờ ngày này lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp đến.
Mau gọi cho Thiên Minh, ngày mai chúng ta đi chọn váy cưới, còn nữa...
_ Mẹ, chuyện đó tính sau đi, chuyện cưới sinh của chị Tiểu Tuyết, chúng ta cũng nên góp một tay chứ!
_ Đúng, mẹ quên mất chuyện này! Thay đồ, chúng ta đến Phương gia một chuyến.
...
_ Thiên Minh, Thẩm Tử đã ôm vợ về nhà rồi! Cậu cũng nên cho chúng tôi uống rượu mừng chứ!
_ Cậu ta ôm vợ về, còn tôi được vợ đến cửa tìm.
Hai người họ yêu nhau mấy năm, tôi vừa gặp đã kết hôn.
So sánh làm gì?
Cả hai đều hiện dấu ba chấm trên đầu, nói chuyện với người lạnh lùng với cả thế giới như anh thì sao có thể nói lại.
Còn nói cái gì mà kết hôn ngay lần gặp đầu tiên, ông không lừa người ta thì sao có chuyện kết hôn chứ!
_ Vợ cậu không muốn làm lễ cưới sao?
_ Cô ấy bảo làm hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là cả hai đều yêu nhau và cũng đã có giấy kết hôn.
Nhưng sao mẹ tôi có thể đồng ý chứ!
Vương Thiên Minh chẳng thèm nhìn mặt của hai người trước mặt, cũng chẳng có thời gian bàn chuyện cưới sinh gì đó!
_ Nhưng Tiểu Tuyết nhà tôi đã thiết kế xong váy cưới rồi! Phỉ Phỉ sẽ đổi ý thôi!
_ Hai người nói xong chưa? Thẩm thị bị phá sản rồi sao? Lý Nhất, cậu bị vợ tôi sa thải rồi sao? Rảnh rỗi như vậy, mau về là việc đi!
Thẩm Tử nhìn Lý Nhất nhún vai khó hiểu, chẳng biết do đâu mà anh lại nổi giận như vậy! Thôi thì rút quân, ở đây một lát lại chẳng thể về được!
Ting.
Tin nhắn từ cô vợ bé bỏng nhắn đến, vừa nhìn vừa cười, hai người bên ngoài lại hóng hớt, núp bên ngoài cửa ngó vào.
_ Cậu nói xem, sao cậu ta lại nổi giận với mình chứ? Lúc nãy đâu nói gì quá đáng đâu.
_ Chắc nhớ vợ hay sao á! Chứ trước đây làm gì có.
Thôi, về đi, một lát cậu ta ném mình ra ngoài luôn đấy!
...
Chu Phỉ từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Phương Tiểu Tuyết đang chăm chú vào chiếc máy tính trước mặt.
Cô đi đến ngồi cạnh cô ấy, hỏi nhỏ:
_ Chị Tiểu Tuyết, chị đang làm gì vậy?
_ Phỉ Phỉ đến chơi hả? Chị đang xem lại danh sách khách mời, toàn những người quen của ba và mẹ hai bên.
Nhưng không biết sao lại nhiều hơn chị tưởng.
Còn hơn dự lễ cưới của con trai tổng thống không bằng ấy!
_ Có cần em giúp gì không?
Phương Tiểu Tuyết đặt máy tính xuống bàn, đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ váy trắng, đem đến cho cô, rồi nói:
_ Váy phù dâu, em mau