Sau tiệc cưới của Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử, Đào Ánh Ngọc đã không ngồi yên nữa, bắt tay vào chuẩn bị lễ cưới cho con trai và con dâu mình.
Chu Phỉ thấy bà đi sớm về khuya, cứ nghĩ đã tìm được nơi nào đó vui vẻ nên ít khi ở nhà.
Thế nhưng, Vương Thiên Minh cũng y như vậy, đi sớm về khuya, quan tâm đến cô cũng ít đi rất nhiều.
Hôm nay, cô quyết định gọi điện hỏi Phương Tiểu Tuyết, thế nhưng người bắt máy lại là Thẩm Tử, anh ta giả vờ trêu chọc cô:
_ Chu tiểu thư, hôm nay rảnh rỗi tìm vợ tôi đi shopping sao?
_ Chị Tiểu Tuyết đang bận sao?
_ Không bận.
Gọi tìm cô ấy làm gì?
Chu Phỉ thở dài một hơi, cuối cùng cũng quyết định hỏi anh ta:
_ Tôi muốn hỏi, anh và chị Tiểu Tuyết có biết Thiên Minh bận chuyện gì không? Cứ đi sớm về khuya, mẹ tôi cũng thế!
_ Vậy là cô không biết rồi, cô diễn viên gì đó mới nổi danh đeo bám cậu ta đấy! Không chặt thì mất như chơi nha!
_ Anh đùa tôi sao? Thiên Minh chưa từng giấu tôi chuyện gì cả!
Thẩm Tử thấy mình đã dụ cô thành công, thế là được đà lấn tới, châm dầu vào lửa:
_ Cô nghĩ chuyện này có thể đùa sao? Tôi nghĩ cô là chị em tốt với vợ tôi nên mới nói, nếu không thì sống để bụng, chết mang theo.
Tút...!tút...!tút...
Chu Phỉ thẳng tay cúp máy, Thẩm Tử thấy chuyện chẳng lành, muốn gọi lại nhưng đầu dây bên kia lại bận.
Lúc này Phương Tiểu Tuyết dưới lầu đi lên, nhìn anh ta hỏi:
_ Ai gọi đến sao?
_ Chu Phỉ vừa gọi đến, anh chỉ đùa một chút...
Thẩm Tử kể lại cho cô ấy nghe, thế là cả hai phải cùng nhau đến Vương thị một chuyến.
Trên đường đi còn gọi điện báo trước cho Vương Thiên Minh.
Nghe tin, anh giận đến đỏ mặt, mọi chuyện anh giấu mấy ngày nay xem như tiêu tan.
Đúng lúc anh vừa cúp máy xong, một tiếng bụp mạnh vang lên bên ngoài, cô vợ bé nhỏ nào đó đã đạp mạnh vào cánh cửa đáng thương kia!
Vẻ mặt giận dữ của cô khiến anh phải khiếp sợ, lần đầu thấy cô giận đến mất đi lí trí như vậy! Vương Thiên Minh cố gắng kiềm chế nỗi sợ, lên tiếng hỏi cô:
_ Vợ, em đến đây có chuyện gì vậy? Sao không báo trước, anh cho người đón em.
_ Tôi đến đây mà cũng cần báo trước sao? Phá hỏng chuyện tốt của anh à?
_ Chuyện tốt? Chuyện tốt là chuyện gì chứ?
Chu Phỉ uống cạn ly nước trên bàn, tiếp tục tra hỏi anh:
_ Mấy nay anh làm gì, cứ đi sớm về khuya như vậy! Không phải nhìn trúng em diễn viên kia rồi chứ?
_ Hả? Em nghe ai nói linh tinh thế hả? Anh làm gì có để ý ai.
_ Là Thẩm Tử nói cô diễn viên gì đó đang đeo bám anh, bảo em giữ chặt anh lại.
_ Em tin?
Chu Phỉ ngây thơ gật đầu, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì khi thấy Thẩm Tử cùng Phương Tiểu Tuyết đi vào! Anh ta đi đến, nhẹ nhàng giải thích với cô.
Nghe xong, cô thật sự muốn cắn người, cơn thịnh nộ như núi lửa sắp bùng phát.
Thẩm Tử cố gắng trấn an cô, nếu như cơn giận này thật sự bùng nổ, vậy thì xem như anh ta chán sống rồi!
_ Chu Phỉ, cô bình tĩnh chút, Vương Thiên Minh đang giấu cô làm lễ cưới đấy! Mấy ngày nay đều là vì chuyện này!
_ Hả?
Chuyện này thành công thu hút sự chú ý của cô, cơn thịnh nộ gì đó vậy mà lại chẳng thay, đâu nữa! Cô nhìn anh, anh nhìn cô, cả